“Vậy công việc này có nên nhận nữa hay không?” Anh Mèo rất do dự, Tần Thái cũng không dám chắc, “Để tối nay em xem lại xem, bọn họ mua được căn nhà này cũng chẳng dễ dàng gì, nếu có thể được em vẫn mong họ sống yên ổn.”
Anh Mèo hào phóng khoát tay, “Không cần đợi đến tối, em nhập định lại lần nữa được không?” Anh ta nhìn xung quanh, cũng thấy hơi run, “Hay là đổi chỗ khác?”
Tần Thái khẽ ngẩn ra, sau đó nhớ tới lời nói dối vừa rồi của mình, thấy rất buồn cười, “Anh Mèo, thực ra không phải em nhập định, em có âm nhãn, phải ngủ thì mới nhìn thấy.”
Lúc này anh Mèo đâu cần biết cô có những thứ mắt gì, “Em chỉ cần ngủ thôi, mọi chuyện khác để anh lo!”
Tần Thái không khác sáo nữa, ngồi vào góc tường ngủ.
Bức tường xi măng màu xám, trống rỗng. Chẳng có gì cả. Sao lại thế chứ?
Tần Thái khom lưng chăm chú tìm, cuối cùng tìm thấy một chiếc răng ở chỗ gần với bếp. Cô lật qua lật lại mãi vẫn không hiểu: Hai việc này thì có liên quan gì đến nhau?
Sau khi Tần Thái tỉnh lại, anh Mèo đứng ở cửa, giống như chú chó canh nhà đang dỏng tai lên nghe ngóng. Tần Thái thấy hơi buồn cười, tự mình đi lấy một mũi khoan, quả nhiên tìm thấy một chiếc răng trong đống xi măng gần bếp.
Là răng người, hơi ngả vàng.
Sắc mặt anh Mèo trắng bệch: “Chính là…..vì cái này?”
Tần Thái gật đầu, “Chuyện gì đã xảy ra?”
Anh Mèo bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-mau-xam/2913639/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.