Chương trước
Chương sau
Tần Thái nhanh chóng biết tên bốn cô gái kia. Cô mặc váy vàng tên là Hoàng Diệp, váy tím tên là A Tử, cô gái mặc đồng phục học sinh là Bạch Lộ, còn cô gái mặc váy xanh là Lục Châu. Đương nhiên tất cả chỉ là biệt danh, tên thật của họ, e rằng ngay cả chị Hồng cũng không biết.

Tần Thái bị phân cho chiếc váy màu xanh, nhưng cô không quen mặc váy, chị Hồng cũng không ép. Chiếc váy màu xanh là váy lụa, để tiện, chị Hồng gọi luôn cô là Lam Trù.

Phải ở lại đây làm, đương nhiên không được quay về công trường, đồng thời cũng bị tịch thu tất cả những phương tiện liên lạc khác như như di động. Tần Thái muốn quay về lấy quần áo, nhân tiện chào anh Mèo một câu, nhưng không được phép.

Kí túc xá được bố trí ở trong một tòa chung cư, căn hộ khoảng sáu mươi mét vuông. Bốn cô gái ở chung một phòng, chỉ riêng bốn chiếc giường thôi cũng đã chiếm đa phần diện tích rồi. Giấy dán tường màu vàng, bên trên in rừng trúc kiểu hoa văn chìm. Tất cả đồ dùng đều bày ở tủ đầu giường, quần áo làm việc do chị Hồng phát mỗi ngày, cá nhân không được cất giữ.

Trong phòng có tivi, nhưng những kiểu phim như tình cảm đều không được xem. Cùng lắm chỉ có thể xem tin tức, thời sự và các tiết mục luật pháp. “Nhật báo Tam Họa” và “Vãn báo Tam Họa” được đặt hàng ngày, nhưng cũng chỉ đưa tới tầng dưới, do tổ trưởng mang lên.

Bình thường không có việc gì, ngoài những lúc đi làm nhiệm vụ do tổ trưởng phụ trách đưa đi, thì không ai được phép ra ngoài, không được liên lạc với bên ngoài. Bất cứ tiểu tổ nào có người bỏ đi, thì cả tiểu tổ đó sẽ bị liên lụy. Không có thời gian dành cho cá nhân, không tồn tại cái gọi là tự do cá nhân.

Buổi tối, Tần Thái trằn trọc mãi không ngủ được. Cô nằm ở chiếc giường trong cùng bên phải, đây là vị trí cố định dành cho người mới, chủ yếu đề phòng người mới bỏ chạy. Dưới chân cô là giường của Hoàng Diệp.

Hoàng Diệp là thành viên có thành tích nghiệp vụ tốt nhất trong tổ, bình thường chị Hồng rất quý cô ta. Tần Thái cuối cùng cũng hiểu vì sao khi đi làm nhiệm vụ những người mang lại lợi nhuận cao nhất thường được đứng bên tay phải chị Hồng, thì ra là để chị ta tiện bề bảo vệ.

Cô ta ra tay khá lạnh, vì nhiệm vụ mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, có lần trong một ngày cô ta hoàn thành tới sáu nhiệm vụ. Thu nhập hàng tháng luôn nhiều hơn năm vạn.

Chị Hồng bảo vệ cô ta, cũng là vì để hoàn thành nhiệm vụ tháng của tiểu tổ mình.

Bạch Lộ là người có thành tích nghiệp vụ kém nhất trong số ba người, bao nhiêu ngày mãi vẫn không hoàn thành được một nhiệm vụ. Nhiệm vụ cơ bản của tháng này là ba vạn tệ, cô ta mới hoàn thành được một nghìn tám trăm tệ, việc bị chịu phạt là chắc chắn.

Lúc này Bạch Lộ cũng không ngủ được, mặt mày u sầu.

Lục Châu trung dung, tháng nào cũng chỉ hoàn thành định mức được giao, năng lực làm việc bình thường.

Tính cách A Tử tương đối độc lập, dù có người quản lý hay tổ trưởng, cô ta cũng tình nguyện thoát khỏi phạm vi quản lý của họ để tìm cách hoàn thành nhiệm vụ của mình. Trong tổ ngoài Hoàng Diệp ra, thì cô ta là người có thành tích tốt thứ hai.

Chỉ có điều thâm niên của Hoàng Diệp ít hơn cô ta, nếu chị Hồng thăng chức hoặc đi công tác, thì tổ trưởng hoặc sẽ tìm cô ta hoặc sẽ tìm Hoàng Diệp. Song giữa cô ta và Hoàng Diệp chẳng xảy ra bất kì tranh chấp gì.

Những người trẻ tuổi, phải ở mãi một chỗ với nhau, cuối cùng cũng có chuyện để nói. Ví dụ, Bạch Lộ lên tiếng đầu tiên: “Mọi người ngủ cả chưa?”

Đèn bàn khá tối, ánh sáng lờ mờ, hắt xuống khuôn mặt búp bê khiến Bạch Lộ trông vô cùng đáng yêu. Tần Thái chỉ mong có người nói chuyện, lúc này đương nhiên lên tiếng đầu tiên: “Chưa.”

Cô là người thận trọng, chưa rõ tình hình trước mắt thế nào, đương nhiên cũng chỉ kiệm lời để thăm dò thôi.

Bạch Lộ lại chẳng tính toán gì: “Lam Trù, tại sao cô lại đến đây?”

Hoàng Diệp và A Tử không nói gì, Tần Thái thận trọng đáp: “Phạm chút lỗi, bị người ta bắt tới.”



Bạch Lộ chau mày: “Tôi cũng không muốn đến đây, tôi còn phải thi cấp ba nữa. Nhưng chị Hồng đã hứa, làm đủ nửa năm sẽ tha cho tôi về. Tôi có thể học lớp bổ túc, rồi sang năm thi sau.”

Tần Thái vẫn hỏi bằng giọng thận trọng ấy: “Sao cô lại tới đây?”

Bạch Lộ dường như tìm được người để xả: “Tôi lấy trộm rất nhiều tiền của thầy giáo, không biết tại sao họ lại biết. Thế là bảo tôi tới đây.”

Tần Thái khẽ thở dài: “Còn đang đi học, không hiểu chuyện cũng là lẽ thường tình.”

Bạch Lộ đột nhiên nảy sinh cảm giác thân thiết với cô, cô ta phải chịu một áp lực khá lớn: “Tôi có thể sang ngủ cùng giường với cô không?”

Tần Thái kéo chăn, đây là lần đầu tiên người ta bày tỏ thiện ý với Tần Thái từ khi tới đây, cô vẫn rất hoan nghênh: “Sang đây.”

Bạch Lộ lớn hơn Tần Thái ba tuổi, chưa đầy mười chín. Mới đến đây được nửa tháng. Vì hai thành viên trước của tiểu tổ ‘li khai’, nên cô ta và Tần Thái trở thành người thay thế.

Bốn người họ ở đây thường do chị Hồng và người ‘quản lý’ cai quản. Đây là một ‘tiểu tổ’, chị Hồng là tổ trưởng, ‘người quản lý’ phụ trách giải quyết những tranh chấp liên quan tới nghiệp vụ.

Cấp trên có bộ ‘FAQ” riêng, trong đó ghi chép và giải thích tỉ mỉ quá trình thao tác nghiệp vụ. Ví dụ để ví tiền rỗng để lộ ra ngoài, thu hút kẻ cắp. Xách túi tung tăng trên bố, dụ người ta cướp giật; Ví dụ ăn mặc phong phanh mỏng manh, dụ kẻ háo sắc.

Tội ác trên thế gian này nhiều như thế, nên cuốn “FAQ” này đặc biệt dày.

Còn đối với con gái, đặc biệt là con gái đẹp, thì đương nhiên việc dụ kẻ háo sắc tới là việc dễ nhất, lại tiết kiệm thời gian, số tuổi thọ, phúc lợi của kẻ đó bị khấu trừ nhiều, nếu bị cảnh sát phát hiện, mình là người bị hại, nên độ an toàn cao. Một tháng làm khoảng mười lần, là đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có ba nghìn tệ lương cơ bản, nếu làm tiếp, thì số tiền dư ra đó họ đưởng hưởng theo phần trăm.

Nếu chăm chỉ, thu nhập một tháng mấy vạn không phải là vấn đề khó.

Mà trong đó, việc dụ dỗ trẻ con phạm tội là thịnh hành nhất, một là số tuổi thọ của trẻ con còn nhiều, hai là phúc lộ cũng chưa bị hao tổn. Thiên đạo chưa bao giờ thiên vị già trẻ lớn bé, ‘nó’ chỉ biết ghi chép tất cả mọi thiện ác, người làm việc thiện thì tuyên dương, kẻ làm điều ác phải chịu nhân quả.

Nhưng dụ dỗ trẻ con cũng là việc khó nhất, mọt là dục vọng của bọn trẻ rất thấp, hai là dễ bị người ta phát hiện.

Một khi bị những người giám sát của Trật Tự phát hiện, thì phải tìm mọi cách mà chạy thoát thân. Những lúc thế này người quản lý sẽ giúp đỡ, nhưng nếu sự việc phát triển theo hướng không thể khống chế, để tránh những người khác không bị bại lộ, người quản lý có quyền giết người diệt khẩu.

Nghe tới đây, Tần Thái đã muốn bỏ chạy! Nhưng Bạch Lộ nói với cô rằng, thế vẫn chưa hết.

Thời gian làm việc ở đây từ thứ hai đến thứ sáu, nghỉ hai ngày cuối tuần. Biệt hiệu của tổ này là Diêu Hồng, bắt đầu làm việc vào tám giờ tối hàng ngày, lúc thì ở quán bar, lúc lại ở vũ trường, khi trong công viên, tóm lại là ở những nơi ăn chơi xa xỉ.

Khi đi làm nhiệm vụ các tổ cũng có lúc chạm mặt nhau, nhưng vì sự tranh giành nghiệp vụ giữa hai tổ vô cùng nghiêm trọng, nên nghiệp vụ của tổ nào tốt, thì tổ trưởng tổ đấy sẽ được nở mày nở mặt. Trang bị về người và vật dụng cho các tổ là như nhau, một tổ trưởng, một người quản lý, bốn tổ viên.

Giữa họ không có chuyện niệm tình, nếu cậu có bản lĩnh, thì việc dụ dỗ người quản lý cũng được coi là nghiệp vụ của cậu.

Sau khi xong việc, phải lấy được tin tức của người bị hại, để tiện cho cấp trên cắt giảm tuổi thọ, phúc lộc của họ, mà cũng tiện để tính thành tích nghiệp vụ cho tổ viên. Bình thường lấy một hai sợi tóc là việc đơn giản nhất, nên đa phần mọi người đều giật tóc của người bị hại.

Ngoài thời gian làm việc, sẽ có những đồng nghiệp cần tiền hoặc vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ cơ bản phải ‘tăng ca’, khi ‘tăng ca’ tổ trưởng không đi cùng, ‘người quản lý’ có đi theo hay không, còn phải xem quan hệ giữa người ‘tăng ca’ và ‘người quản lý’ có tốt hay không. Nếu giành được thiện cảm của anh ta, dù sao anh ta cũng chẳng có việc gì làm, nên sẽ loanh quanh gần đó.



Nếu không ‘chăm sóc’ anh ta chu đáo, thì anh ta cũng không nhất thiết phải có mặt trong lúc tổ viên ‘tăng ca’.

Những người trong tổ vô cùng cung kính trước tổ trưởng và người quản lý, chị Hồng mặc dù trang điểm rất kiều diễm, nhưng cũng gần bốn mươi rồi, lại khó tính nên cũng khó lấy lòng. Người quản lý của Diêu Hồng có biệt hiệu là Sa Ưng, mới hai bảy hai tám tuổi, bình thường anh ta trầm mặc kiệm lời, nên không rõ tính tình ra sao. Cũng có mối quan hệ không rõ ràng lắm với các cô gái trong tổ.

Trong tổ dường như có luật ngầm, chị Hồng cũng không can thiệp sâu.

Tần Thái khó tránh khỏi tò mò, đỏ mặt hỏi nhỏ: “Cậu.và anh ta có gì không?”

Sắc mặt Bạch Lộ còn đỏ hơn cô, “Chưa. Tôinếu sau nửa năm tôi quay về, còn phải thi cấp ba nữa. Sao tôi có thể cùng anh ta”

Tần Thái như hiểu ra: “Chẳng trách thành tích của cậu không tốt.”

Bạch Lộ kinh ngạc: “Cậu không phải cũng muốn giống họ chứ?” Bạch Lộ dùng cằm hất hất về phía Hoàng Diệp và A Tử.

Tần Thái lắc đầu, “Đương nhiên không muốn. Dùng thân xác đổi lấy tiền, có khác gì kĩ nữ?”

Bạch Lộ mắt lấp lánh: “Sau này chúng mình một phe, chăm lo cho nhau.”

Tần Thái gật đầu: “Còn cách nào khác nữa đâu.”

Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoàng Diệp và A Tử nãy giờ vẫn nằm im bỗng bật dậy, giường của họ gần cửa nhất, A Tử nhanh chân hơn Hoàng Diệp, chạy ra mở cửa trước.

Mùa hè nên mặc khá mỏng manh, phản ứng đầu tiên của Tần Thái là kéo chăn quấn chặt lấy người. Khi đó rèm cửa sổ đã kéo hết lại, bên ngoài đèn đóm sáng rực, nhưng trong phòng lại rất tối.

Đèn ở cửa được bật sáng, người gõ cửa là quản lý tổ Diêu Hồng, Sa Ưng.

A Tử đứng rất gần anh ta, trên người A Tử mặc bộ đồ ngủ màu tím nhạt, bộ ngực căng đầy thả rông, giống như hai trái đào chín, vô cùng mời gọi người khác. Lúc này cô ta vô tình hữu ý lướt qua Sa Ưng, dựa lưng vào cánh cửa, giọng vừa khẽ vừa dịu dàng: “Người đủ cả.”

Thì ra bình thường chị Hồng đi kiểm tra sĩ số, những lúc chị Hồng bận anh ta sẽ đi thay.

Anh ta đảo mắt nhìn vào phòng, mĩ nhân Hoàng Diệp đang nằm nghiêng, chiếc chăn mỏng đắp hờ trên người càng làm nổi bật các đường cong quyến rũ khiến người khác không khỏi tưởng tượng. Đôi gò bồng đảo nhô cao trong lớp áo ngủ bằng voan mỏng như cánh chuồn chuồn, đừng nói là đàn ông, cho dù là phụ nữ, cũng bị mê hoặc tới thất điên bát đảo.

Hai người mỗi người mỗi vẻ, Sa Ưng lại nhìn về giường Bạch Lộ. Bạch Lộ thờ đầu ra khỏi chăn của Tần Thái điểm danh: “Tôi ở đây.”

Sa Ưng nhìn nhìn Bạch Lộ và Tần Thái, hai người không có ý định hoan nghênh hắn. Sa Ưng cũng không nói gì, quay người định đi, A Tử khéo léo chạm nhẹ vào bàn tay đang định đóng cửa của hắn, móng tay dài gạt qua lòng bàn tay Sa Ưng.

Sa Ưng nuốt nước bọt khan, đột nhiên túm lấy cánh tay dài tròn lẳn mịn màng của A Tử, kéo A Tử vào lòng, lật tay đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn lại ba cô gái, Tần Thái và Bạch Lộ vẫn ngủ cùng nhau, Hoàng Diệp rất lâu không có động tĩnh gì. Lâu tới nỗi Tần Thái tưởng cô ta đã ngủ rồi, nhưng cô ta đột nhiên ngồi bật dậy, nặng nề ‘hừ’ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.