Tám giờ sáng, mấy cô gái tắm rửa xong, kéo rèm cửa sổ xuống lên giường đi ngủ. Hôm nay chị Hồng đi điểm danh, thấy đủ năm người, chị ta cũng về phòng đi ngủ.
Tối qua Bạch Lộ từ chối người đàn ông nói giọng Đài Loan ấy, lại chẳng hoàn thành đượcc nhiệm vụ nào. Tần Thái không biết mình đã tích được bao nhiêu điểm rồi. Hơn nữa cô mới vào, thời gian một tháng còn dài, nhưng Bạch Lộ lại khác.
Bạch Lộ đã lãng phí quá nhiều thời gian, nếu không bổ sung kịp thời, chắc chắn sẽ bị phạt.
Nằm trên giường, rèm cửa kéo kín mít, trước mặt chỉ một màu tối đen. Tần Thái hạ giọng hỏi: “Lục Châu, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ trừng phạt thế nào?”
Lục Châu lên tiếng, thực ra giọng cô ta khá dễ nghe, chỉ là giọng nói dễ nghe nhưng không tình cảm: “Sớm muộn gì cô cũng biết thôi.”
Tần Thái nghĩ đương nhiên, trừng phạt cô gái trẻ trung xinh đẹp, còn có thể có cách nào khác chứ?
Bạch Lộ rùng mình: “Lam Trù, mình sợ, mình thật sự thấy sợ.” Bạch Lộ bắt đầu rấm rứt khóc, cuối cùng thì bật khóc hu hu, “Lam Trù, mình nhớ nhà, nhớ bố mẹ, mình sai rồi”
Tần Thái không biết phải an ủi bạn thế nào, Bạch Lộ còn có nhà, còn có thể nhớ bố, nhớ mẹ. Nếu Bạch Lộ quay về được, bố mẹ cô ấy nhất định sẽ thương yêu cô ấy gấp trăm gấp nghìn lần.
Còn cô, vốn không thể quay về căn nhà đó.
Cô lại bắt đầu nhớ Bạch Hà, nhớ mẹ, chị, em trai, cuối cùng lại nghĩ đến Lã Lương Bác. Tay anh vừa dài vừa sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng. Trên người anh luôn có một mùi hương nhàn nhạt, là mùi của nắng và xà phòng quện lẫn.
Nụ hôn của anh có lúc dịu dàng như mưa xuân, nhưng cũng có lúc mãnh liệt như cuồng phong. Anh không nhìn thấy thế giới này, vì vậy anh thích từng chút từng chút sờ khắp mặt cô. Những cảnh tượng nhớ lại khiến cô mặt đỏ tim đập đó, dù có hồi tưởng bao nhiêu lần Tần Thái vẫn có cảm giác như mới.
Mùi của nỗi nhớ vừa chua vừa ngọt, không biết mắt cô ướt nhòe từ bao giờ.
Cô tự động viên mình không biết bao nhiêu lần, rồi sẽ có ngày gặp lại, rồi sẽ được ở bên nhau.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Cô không thấy chán à?” giọng Hoàng Diệp kéo Tần Thái trở về thực tại, năm cô gái vẫn ngủ trong một phòng, tiếng khóc của Bạch Lộ nhỏ dần.
Hoàng Diệp lật người định ngủ, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào. Tần Thái giật mình, thì thấy Sa Ưng đứng ở cửa.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh ta giống các cô gái, bình thường thậm chí anh ta còn xuất phát trước một tiếng, và về muộn hơn các cô một chút. Lẽ ra giờ này anh ta phải ngủ rồi chứ.
Lần này Hoàng Diệp nhanh chân hơn, đứng trước mặt anh ta, cười dịu dàng xinh đẹp: “Không ngủ được?”
Sa Ưng nhìn nhìn Bạch Lộ, Bạch Lộ vô tình bắt gặp ánh mắt anh ta, vội vàng rụt đầu vào chăn. Anh ta lại nhìn Tần Thái, Tần Thái căn bản chẳng thèm nhìn anh ta, vờ ngủ. Anh ta hơi do dự, rồi nhìn về phía Lục Châu ra hiệu: Qua đây.
Lục Châu chẳng buồn mà cũng chẳng vui, cúi đầu ra khỏi phòng. Anh ta không đi, ép Lục Châu vào cánh cửa bắt đầu hôn cuồng nhiệt. Cách âm trong phòng thực ra khá tốt, nhưng chỉ dựa vào một cánh cửa thì chẳng cách được cái gì.
Hơi thở của Sa Ưng mỗi lúc mỗi nặng nề hơn, Lục Châu không hưởng ứng cũng chẳng kháng cự, chỉ những lúc anh ta thô bạo quá mới kêu lên một hai tiếng.
Tần Thái và Bạch Lộ đều là những cô gái còn nhỏ tuổi đang ở tuổi yêu đương, nhưng chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này. Mặc dù xấu hổ, Tần Thái vẫn đỏ bừng mặt, cơ thể nóng bừng cả lên. Đầu óc nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến mỗi lần Lã Lương Bác hôn cô xong, trong quần đều ‘dựng lều’.
Trước kia anh thường hoảng loạn bỏ chạy, sau anh chẳng né tránh Tần Thái nữa. Có lần còn từng nắm tay Tần Thái đặt vào chỗ đó, muốn cô chạm vào nó. Tần Thái là một cô gái nông thôn, tư tưởng vẫn hơi bảo thủ, nên làm sao dám?
Cô lập tức rụt tay về. Sau lần đó, Lã Lương Bác không có hành động nào như thế nữa.
Nếunếu anh thật sự muốn.có lẽ chính cô cũng sẽ không từ chối.
Tần Thái mặt nóng bừng.
Hai người bên ngoài đang ở giai đoạn cao trào, tiếng rên rỉ của Lục Châu như vui sướng mà cũng giống như đau khổ. Hoàng Diệp và A Tử không có phản ứng gì, đợi những âm thanh bên ngoài im hẳn, Lục Châu rón rén vào phòng, rồi chạy vào nhà tắm kì cọ.
Tiếng bước chân Sa Ưng xa dần, cửa đóng, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, hiện tại phòng của anh ta và chị Hồng ở ngoài, hai phòng đó được ngăn bởi phòng khách, một trái một phải, chỉ để lối đi nhỏ ở giữa, ba phòng ngủ kia dỡ vách thông nhau làm thành phòng của năm cô gái. Bình thường không ai ảnh hưởng tới ai.
Trong thời gian nghỉ ngơi chị Hồng rất ít khi ra ngoài, Sau Ưng phụ trách an toàn của toàn tiểu tổ, mặc dù không thường xuất hiện, nhưng khi cần anh ta luôn có mặt kịp thời, như một tấm lưỡi bảo vệ tàng hình.
Trong tổ mặc dù mọi người không quan tâm tới việc riêng giữa người quản lý và tổ viên, nhưng nếu các tổ viên để xảy ra việc cãi cọ đánh nhau là không bao giờ được. Dù có là người quản lý, chỉ cần tổ viên không tình nguyện, cũng tuyệt đối không được cưỡng ép, nếu không tổ viên có thể tố cáo lên cấp trên.
Vì vậy Bạch Lộ và Tần Thái không lo Sa Ưng sẽ làm bừa, mà Sa Ưng cũng không có ý định cưỡng ép họ.
Chỉ là tối nay Bạch Lộ vô cùng lo lắng, tới giờ cô ấy mới có được hai nghìn tắm trăm tệ tiền thành tích nghiệp vụ, cách con số ba vạn xa vô cùng. Cả buổi tối Tần Thái làm được hơn sáu nghìn, dù cho Bạch Lộ hết, cũng vẫn còn thiếu nhiều.
Tần Thái vỗ vai Bạch Lộ an ủi: “Dù sao ngày nào cũng ra ngoài đi làm, cậu đừng lo lắng quá.”
Bạch Lộ sao có thể không lo: “Lam Trù, cậu cùng mình đi tăng ca có được không?”
Tần Thái ngẫm nghĩ: “Được thì được, có điều bọn mình ra ngoài, phải hỏi chị Hồng vàhắn ta.”
Bạch Lộ cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người chưa từng nói chuyện với Sa Ưng, nếu muốn tăng ca, Sa Ưng sao chịu đi cùng họ?
Mà chị Hồng đã có ý gạt Bạch Lộ ra khỏi tổ, dù tiền Tần Thái kiếm được chuyển hết cho Bạch Lộ, thì chị ta vẫn hiểu rõ về năng lực của Bạch Lộ. Lúc này chắc chắn chị ta sẽ không chịu giúp đỡ.
Chỉ có rời khỏi sự giám sát của chị Hồng, chỉ cần Bạch Lộ mang được thành quả về, có lẽ chị ta sẽ đồng ý cho Bạch Lộ thêm một tháng nữa.
Bạch Lộ đành đi tìm Sa Ưng, Tần Thái sợ bạn xảy ra chuyện, nên đi cùng. Lúc này Sa Ưng đã ngủ, khi Bạch Lộ gõ cửa, anh ta không dậy mở: “Vào đi.”
Hai cô gái lần đầu tiên đến phòng Sa Ưng, phòng anh ta gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, thấy Tần Thái và Bạch Lộ, anh ta hơi hất cằm lên, ra hiệu cho hai người nói rõ lý do.
Bạch Lộ căng thẳng tới mức chẳng thốt lên lời, Tần Thái cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Quản lý, chúng tôi.chúng tôi muốn nhờ anh thứ bảy cùng chúng tôi đi tăng ca.”
Sa Ưng không nói gì, Tần Thái vội vàng bày tỏ chân tình: “Chúng tôicó thể giúp anh quét dọn phòng, giặt quần áo nấu cơm việc gì cũng được.”
Sa Ưng dường như cảm thấy buồn cười: “Tổ viên không được tự ý vào phòng của quản lý, cơm đã có người đưa tới, quần áo” Anh ta chậm rãi: “Quần áo của tôi toàn giặt khô.”
Ngất
Tần Thái đỏ bừng mặt.
Hai cô gái ủ rũ quay về, Hoàng Diệp và A Tử đều không nói gì, Lục Châu tò mò: “Hai người đi tìm anh ta à?”
Tần Thai và Bạch Lộ im lặng, Lục Châu kinh ngạc: “Anh ta từ chối cả hai?”
Hai cô vẫn không chịu lên tiếng, Lục Châu đành thở dài: “Hai người nên đổi lúc khác, hôm nayanh ta vừa mãnh liệt như thế nào, hai người cũng nghe thấy cả rồi đấy. Giờ cả hai cô đều đến, anh ta sao có thể đáp ứng được? Ngộ nhỡ tới khi đó lực bất tòng tâm, chẳng phải sẽ khiến hai cô cười cho thối mũi sao? Huống hồ ngày mai còn phải đi làm, anh ta cũng phải giữ sức khỏe để ứng phó với những chuyện xảy ra đột xuất. Dù anh ta có muốn, cũng đành từ chối thôi.”
Tần Thái và Bạch Lộ tối mặt, Lục Châu vẫn nói tiếp: “Thật đấy, ngày mai hai người tới tìm, ngày mai thứ sáu, thứ bảy được nghỉ, anh ta nhất định sẽ không từ chối đâu.”
Tôi thèm vào đi, Tần Thái ôm mặt, ai nói cho tôi biếtrút cuộc cô ấy (tức Lục Châu) đang nghĩ đi đâu không?!
Tần Thái đành phải ngắt lời Lục Châu, thật là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cô bạn này bình thường kiệm lời, nhưng một khi đã nói thì lan man mãi không thôi: “Lục Châu, khong hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thế nào?”
Lúc này Lục Châu mới khẽ đáp: “Thực ra chúng ta làm việc này, Trật Tự biết cả. Nhưng cấp trên không chịu thừa nhận, vì thế mỗi tháng đều giao vài người cho Trật Tự xét xử.”
Nói vậy thì, Tần Thái hiểu rồi.
Giống như cảnh sát, những người làm công việc giám sát trong Trật Tự cũng bị giao định mức hàng tháng. Chuột muốn mèo có thể nộp đủ định mức, hàng tháng đành phải giao cho mèo vài con chuột già nua ốm yếu, mà thỏa thuận ngầm giữa chuột và mèo, chính là mèo sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không cần phải hi sinh đẫm máu.
Đúng là một cách an toàn, đôi bên cùng có lợi.
Có điều vẫn còn điểm đáng nghi ngờ: “Nếu giao người cho giám sát của Trật Tự, họ không sợ người đó sẽ khai ra cấp trên sao?”
Tần Thái vừa dứt lời, đến Hoàng Diệp cũng phải bật cười: “Giao cho họ rồi còn có thể khai nữa sao?”
Cuối cùng Tần Thái đã hiểu: Chuột vì muốn bảo vệ bí mật cho cái hang của mình, nên đa phần đều là giao cho mèo những con chuột chết. Những con còn sống, đương nhiên đều giống như các cô đây, toàn những con chuột ngốc chẳng biết chuyện gì.
Giờ cô cũng là chuột, hoặc là sống dưới cái ô bảo vệ của chuột già đi làm hoàn thành nhiệm vụ, hoặc bị giao cho mèo trở thành định mức của mèo.
Mà trong số những con mèo đó cũng có con không được ăn chuột, chúng muốn có cuộc hi sinh đẫm máu, vì vậy cuộc đấu tranh giữa chuột và mèo, không thể thống nhất một sớm một chiều được. Việc nguy hiểm nhất trong công việc của bọn Tần Thái, đó là gặp phải những con mèo luôn tự kiếm sống dựa vào khả năng của mình.
Họ cải trang thành nam nữ già trẻ bình thường, trà trộn vào mọi người. Lần trước Bạch Lộ đã gặp rồi, cũng may Sa Ưng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Giám sát của Trật Tự đương nhiên không được để lộ thân phận, mà cảnh sát càng không thừa nhận kiểu mèo chuột này: Trong mắt họ, họ mới là mèo, còn lại đều là chuột hết. Giám sát đành theo họ về đồn, đợi cấp trên liên hệ với cấp trên của cảnh sát hòng can thiệp.
Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn là thả người thôi, nhưng chuột kia thì đã sớm chạy bay chạy biến từ lâu rồi.
Ngày hôm sau khi đi làm, Tần Thái nói với chị Hồng rằng cô muốn gộp định mức của mình với Bạch Lộ làm một, hai người tổng cộng sáu vạn. Chị Hồng thẳng thắn từ chối: “Tháng đầu tiên là tháng thử việc, không thể cộng gộp.”
Bạch Lộ suýt thì bật khóc, Tần hái cũng hiểu chị Hồng thật sự không còn cần Bạch Lộ nữa. Những quy định ở đây nói thẳng thì đều do chị ta đưa ra, cấp trên làm sao biết được?
Cô bắt đầu thấy cuống, nếu không thể cộng gộp định mức, thì Bạch Lộ thật chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]