Tận đến lúc tan sở Đàm Tiếu mới đưa địa chỉ của Sa Ưng cho Tần Thái —— Anh ta rất sợ Tần Thái ăn nói lung tung kể cho người khác nghe, chuyện này mà truyền đi chắc chắn sẽ là tin nóng sốt dẻo. Tần Thái cầm trên tay địa chỉ của Sa Ưng, trong lòng lại có chút do dự—— cô có thật sự muốn đi tìm anh ấy hay không? Tự mình đi tìm anh, anh sẽ trở về chứ?
Đứng lặng một lúc lâu, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Tần Thái rất ít khi sử dụng điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông làm cô giật mình. Là Vi Giai gọi tới, chính là bà chủ nhà Tần Thái đã giúp đỡ hôm qua.
Trong điện thoại cô ấy nhiệt tình muốn mời Tần Thái cùng đi dạo phố.
Tần Thái vốn là không muốn đi, thế nhưng bây giờ cô ở phố Tam Họa, ngoại trừ các "Đồng nghiệp" trong Thông Dương Quán thì căn bản không có bạn bè.
Lại nhớ tới chuyện của bé gái hôm qua, Tần Thái cảm thấy mình nên tiếp xúc thêm với người bình thường, liền đồng ý.
Tầm bảy rưỡi chiều ở khu trung tâm thương mại phố Tam Hoa là giờ cao điểm. Tần Thái tìm được Vi Giai tại cửa tiệm shusi. Vi Giai mặc một bộ váy ngắn màu vàng, eo đeo đai lưng nạm kim cương đầy khí chất cao quý. Khi Vi Giai thấy Tần Thái cô ấy tỏ ra nhiệt tình, hồ hởi "Cao nhân, tôi còn sợ cô không chịu đi với tôi chứ."
Tần Thái nghe cách cô ấy gọi mình thì ngại ngùng nói "Ấy, chị gọi em là em thôi"
Vi Giai cũng không khách khí: "Chị khẳng định lớn hơn em, vậy cứ xưng hô thế đi, em cũng gọi chị là chị Vi đi. Vậy chúng ta chính là chị em kết nghĩa rồi."
Tần Thái nghe vậy cười ha ha hai tiếng, liền cùng cô ấy đi shopping.
Nếu là trước kia, Tần Thái sẽ không dám tới đây mua sắm, chỉ cầm bừa một bộ thôi cũng tới 800 ngàn, thật sự cô chi không nổi từng đó tiền cho một bộ. Ví tiền có hạn khó tránh khỏi tự ti, Tần Thái sợ những ánh mắt không mấy thiện cảm của nhân viên bán hàng khi nhìn mình.
Vi Giai một mạch lôi kéo Tần Thái vào trong, rất nhanh cô liền biết thì ra chị Vy còn đi cùng một người khác.
"Ngô Tích, vị này chính là người có tài mà lần trước tớ kể cho cậu nghe" Vi Giai chỉ sợ Tần Thái tức giận khi không thông báo còn một người đi theo, nên nhanh chóng giới thiệu cả hai với nhau "Em gái, đây là bạn tốt của chị- Ngô Tích."
Ngô Tích tỉ mỉ đánh giá Tần Thái một phen, Tần Thái cũng nhìn lại người này. Người bên dưới mặc một chiếc váy vải màn mỏng như cánh ve, váy dài tới đầu gối, gấu váy hình vòng cung. Mỗi bước đi đùi thon trắng muốt như ẩn như hiện lộ vẻ phong tình.
Biết cách mặc quần áo để lộ ra toàn bộ khí chất như vậy mới đúng là người đẹp nha. So với Ngô Tích thì Tần Thái đúng là ăn mặc rất quê mùa —— cô đúng là không biết chọn quần áo mà.
" Xin chào" Ngô Tích vươn tay bắt tay với Tần Thái. Khi chạm vào tay cô ấy, cô cảm thấy nhiệt độ tay cô ấy rất thấp, liền buột miệng hỏi: " Cô có thấy lạnh không?"
Ngô Tích sửng sốt một chút, mãi mới lắc đầu.
Ba người đi dạo một vòng quanh khu thương mại, Vi Giai và Ngô Tích là bạn học chung, thế nhưng có vẻ cuộc sống của cô ấy không bằng Ngô Tích. Chồng Vi Giai chỉ là một cảnh sát, làm công ăn lương. Mà Ngô Tích chỉ trong thời gian ngắn liền mua được năm bộ quần áo.
Tần Thái không mua quần áo, nói trắng ra là không mua nổi. Ngô Tích muốn mua cho cô và Vi Giai mỗi người một cái kẹp tóc, bảo Tần Thái chọn một cái, Tần Thái chết sống không chịu chọn, cô ấy hết cách đành kệ Tần Thái thôi.
Cuối cùng ba người đi ăn cơm, Ngô Tích đột nhiên hỏi Tần Thái một câu: "Cô Tần, trên thế giới này thật sự có quỷ sao?"
Tần Thái sững sờ, thế mới biết Ngô Tích muốn đi cùng là có nguyên nhân. Cô là kiểu người thẳng thắn, cũng không vòng vèo: " Cô đã gặp chuyện gì?"
Ngô Tích suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại không nói gì cả. Vi Giai cũng khó nói, ba người cùng ăn một bữa cơm, Tần Thái đương nhiên là phải trở về rồi. Lúc cô bắt xe ra về nghe thấy Vi Giai ở cạnh Ngô Tích nói: "Người này mặc dù hơi nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh của cô ấy thì tớ đã tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn nên kể cho cô ấy nghe thì hơn!"
Sắc mặt Ngô Tích càng ngày càng tái nhợt, đột nhiên cả người cô run rẩy, một tay bưng đầu, một tay đẩy Tần Thái ra, vượt qua cô ngồi vào taxi, chỉ vội vã nói một câu: "Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước."
Sau đó đóng cửa xe, vội vã nói địa chỉ.
Tần Thái ngửi thấy trên người Ngô Tích ngoài mùi nước hoa nồng nặc lẫn vào là mùi tanh rất kỳ quái giống như là mùi cá. Nhưng mà chỉ mới gặp mặt một lần, nếu người ta đã không muốn nói thì cô cũng mặc kệ. Đúng lúc này Vi Giai kéo cô lại: "Em gái này, Ngô Tích là bạn học của chị, từ nhỏ đã chơi chung với nhau, gần đây cô ấy hình như gặp phải chuyện... Em có thể giúp cô ấy một chút không?"
Tần Thái buông tay: "Bản thân cô ấy cũng không chịu nói, vậy em làm gì có biện pháp mà giúp?"
Vi Giai lại là người tốt bụng nói: "Chúng ta đi tìm cô ấy, nhất định sẽ biết rõ ràng."
Thật ra Tần Thái không muốn đi—— hình như là đã ở Thông Dương Quán quá lâu khiến cô cũng trở lên lạnh lùng: "Hay là thôi đi, em còn có chút việc. Sau này có duyên gặp mặt thì nói sau."
Ngồi vào xe taxi, Tần Thái nói ra địa chỉ, khi xe dừng lại cô mới phát hiện trong lúc vô tình cô đã nói ra địa chỉ của Sa Ưng. Ở dưới lầu loanh quanh mãi một lúc lâu, Tần Thái mới lấy dũng khí đi lên. Lại tốn gần nửa tiếng đồng hồ, cô mới có dũng khí để gõ cửa.
Kết quả gõ cửa thật lâu —— Sa Ưng lại không có nhà (-_-!)
Trong suy nghĩ của Tần Thái nếu Sa Ưng không có nhà thì cô sẽ tự nhiên ngồi đợi. Hiên nhà cũng sạch sẽ, mà cô ở nhà cũng quen ngồi trên thảm rồi, nên an tĩnh ngồi xuống một bên chờ đợi.
Chờ không lâu lắm cô liền lăn ra ngủ. Trong mộng có một cái ao, một người phụ nữ từ bên kia ao đi qua, bỗng nhiên trong nước xuất hiện một con lươn nước, miệng rộng như cái thùng nước. Nó hà miệng rộng ngậm lấy đầu của người phụ nữ kia.
Tần Thái tiến lên muốn cứu người phụ nữ ra, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể của lươn nước.
Sao lại như vậy? Sao Cô không chạm được nó?!
Nỗ lực nửa ngày, con lươn nước bắt đầu nổi giận quay về phía Tần Thái. Vốn Tần Thái còn đang kéo người phụ nữ, thấy vậy liền thả tay ra.
Sau đó cô liền tỉnh.
Người phụ nữ kia cuối cùng vẫn không thoát được miệng con lươn nước, Tần Thái đầu đầy mồ hôi, mở mắt ra, cửa phòng Sa Ưng vẫn đóng chặt như cũ. Trời đã tối, bên trong lại không có ánh đèn.
Có phải anh đã đi rồi không?
Tần Thái cúi đầu ủ rũ trở về chỗ Thông Dương Tử, lúc này đã mười một giờ rồi. Không gặp Thông Dương Tử, cũng không nhìn thấy Đàm Tiếu. Tần Thái đi vào nhà bếp, nghĩ tới thịt người mà cô nhìn thấy buổi sáng, rốt cuộc chỉ là thức ăn cho mèo. Vì vậy người làm cũng không chú ý vệ sinh, bên trong còn có móng tay.
Chỉ là... Có thấy Thông gia nuôi mèo đâu.
Tần Thái bò lên trên lầu, vừa bước vào phòng, điện thoại liền vang lên. Tần Thái giật mình, nhận điện thoại mới biết là Thông Gia. Thông Dương Tử ngữ điệu rất đơn giản: " Đi xuống dưới lầu."
Cú điện này, giọng nói thật âm lãnh giống như muốn đưa người ta xuống địa ngục.
Tần Thái lại phải lết vào thang máy đi xuống dưới.
Cô vừa mới bước ra, Thông Gia và Đàm Tiếu mới đi ra từ phòng khác. Đàm Tiếu đầu đầy mồ hôi, sắc mặt hơi trắng. Nhìn thấy Tần Thái cũng chỉ thoáng gật đầu, liền tiến vào thang máy, trực tiếp đi lên lầu.
Thông Gia ra hiệu Tần Thái tiến vào phòng thí nghiệm hồn phách của anh.
Bên trong vẫn trang trí như cũ, Thông Gia để Tần Thái ngồi một bên, tay bấm quyết, Tần Thái ngay lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng. Thế giới giống như không có trọng lượng, nàng làm sao cũng đứng không vững.
Cái này khác với nhập định và xuất khiếu, nếu như chưa quen với việc linh hồn bị cưỡng chế xuất ra định sẽ vô cùng đau đớn. Thông Gia thong thả nói nhỏ nhẹ: "Cô phải thích ứng với việc này, xung quanh có rất nhiều hồn phách, tôi sẽ niệm chú bảo vệ cô, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tần Thái nghe thấy lời nói của hắn, nếu như đang ở trong thân thể, cô khẳng định đã nôn ra rồi. Nên lúc này không nôn ra được. Thông Dương Tử đưa năm cái lọ tới trước mắt cô, Tần Thái đã không chịu nổi, muốn xin tha lại không nói nên lời.
Thông Dương Tử lại niệm thi Ly Hồn chú, hắn niệm chú rất nhỏ, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, còn có thể nghe được rõ ràng. Tần Thái cảm giác rất nhanh linh hồn mình bị chia ra, như là băm thành tám mảnh vậy.
Không không, so với băm thành tám mảnh còn khổ hơn, cô là bị chia thành mười mảnh!
Cất vào mười cái bình.
Thông Dương Tử lại thi Phần Hồn Thuật chia cô thành ba hồn bảy phách, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu: "Không sai, tại sao hồn phách của cô không giống với người bình thường?"
Tần Thái lại có thể nghe được rõ ràng, chỉ là tư duy có chút chậm, cũng không biết là phần hồn nào nghe được: "Không biết."
Cô đương nhiên biết, cô là đệ tử trân truyền của Bạch Hà tiên tử, tuy rằng không được truyền thụ nhiều, nhưng tâm pháp vẫn là học đầy đủ! Cô luyện tập gần hai năm rồi, lại có Âm Nhãn giúp đỡ, tư chất thượng thừa, nội lực đã phi thường thâm hậu rồi.
"Ngươi ba hồn bảy phách còn chia riêng ra được, thực sự là quá quý giá rồi!" Thông Gia còn đang cảm thán, Tần Thái chỉ cảm thấy đau đến không muốn sống: "Thông Gia, ngài thả ta ra đi!"
Thông Dương Tử tách hồn phách nàng thành một mảnh vỡ nhỏ, đưa tất cả ba hồn bảy phách còn lại hợp lại dẫn về cơ thể. Tần Thái trước ngực có hạt hộ tâm, cổ tay phải lại có pháp khí, trong phòng này tuy rằng có nhiều hồn phách, nhưng không dám tới gần cô.
Cô rất nhanh đã trở lại bên trong thân thể, cảm giác như chết chìm vẫn còn lưu lại, mãi mới bình phục được.
Thông Dương Tử vẫn là không muốn làm đồ chơi hoảng sợ sớm như vậy, hắn niệm chú trấn an hồn phách của Tần Thái. Tần Thái cảm thấy an hồn chú của Thông Gia dùng rất tốt, chỉ là nhẹ nhàng niệm một lần, xao động trong cơ thể liền an tĩnh lại, bước đi đã có lực!
Thấy Thông Dương Tử niệm chú Tần Thái chú ý nghe, ở phương diện này cô không phải người mới học nghề, mà an Hồn Thần chú cũng rất đơn giản, chỉ hai lần, cô đã nhớ kỹ rồi.
Thông Dương Tử cũng không cảm thấy có cái gì phải giấu, chỉ là vùi đầu nghiên cứu mảnh vỡ hồn phách của Tần Thái. Tần Thái cũng không biết chính mình bị ít đi một phần hồn, nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Thông Gia, tôi có thể về phòng rồi chứ?"
Thông Dương Tử nào có thời gian chú ý tới cô: "Đi đi."
Tần Thái liền lên lầu.
Trở về phòng ngủ trước luyện tập lại tâm pháp, Tần Thái liền cảm thấy không đúng ——thời điểm nhập định cô liền phát hiện mình giống như thiếu mất cái gì. Thiếu mất cái gì đây?!
Không tra được, chỉ cảm thấy thật giống như đã ít đi một thứ gì đó. Đến lúc đi ngủ, Tần Thái đột nhiên mơ thấy hồn phách còn ở trong phòng thí nghiệm của Thông Dương Tử. Cô mộng thấy đầu của chính mình bị người lấy mất một góc, mà trong này có rất nhiều mảnh đầu vỡ bay lơ lửng.
Chuyện này!!
Cô tìm trong tất cả mảnh vỡ, cuối cùng tìm thấy một mảnh vỡ khớp với chỗ khuyết thiếu trong đầu của mình.
Ngày hôm sau lúc Tần Thái tỉnh lại, còn sờ sờ đầu của mình —— đầy đủ, không thiếu cái gì. Tần Thái vẫn suy nghĩ cẩn thận chắc lẽ đây là thiếu căn cơ?!
==
Cô ngạc nhiên nghi ngờ,lần thứ hai nhập định, dùng thần thức chậm rãi cảm ứng, phát hiện góc bị mất này đã được lấp đầy, chỉ là có chút cảm giác kỳ lạ, như là tấm gương nứt, bề mặt không còn được trơn nhẵn như trước nữa.
Nhất thời không suy nghĩ được gì, Tần Thái rời giường chuẩn bị đi làm. Đột nhiên điện thoại di động lại vang lên, Tần Thái nhận điện, bên trong truyền đến một giọng nói lo âu: "Em gái, em làm ơn cứu Ngô tích đi, cô ấy xảy ra chuyện rồi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]