Có phải hồn phách có thể tồn tại vĩnh viễn hay không? Tần Thái không biết.
Cô chỉ biết chắc chắn là con lươn kia không thể tồn tại vĩnh viễn thôi.
Ba ngày sau, Vi Giai gọi đến, nói Ngô Tích lại phát bệnh, đây là lần thứ hai Tần Thái tới nhà Ngô Tích.
Ngô tích vẫn như cũ, mấy miệng lươn lít nha lít nhít đóng mở, nhìn mà thấy cả người tê dại. Lần này Phạm Thành lại mời một tăng một đạo lần trước.
Dù sao Tần Thái vẫn còn trẻ, làm sao chấp nhận người khác cướp công lao của chính mình còn làm mình mất mặt?!
Cô ngồi ở phòng khách, không nói tiếng nào.
Lúc này Phạm Thành cũng luống cuống tay chân: "Hai vị đại thần, không phải các ngài đã nói yêu quái đã bị thu phục rồi sao?"
"A di đà Phật." Hòa thượng Thích Ấn đại sư hai tay tạo thành chữ thập, "Xem ra nữ thí chủ và tà vật dây dưa đã sâu, bần tăng sợ là không thể ra sức rồi."
"Phật pháp vô biên " đạo sĩ Vô Địch Tử chắp tay, "Yêu nghiệt này đã hút máu của Ngô thí chủ rồi, rất khó tách ra."
Lúc này Tần Thái mới tỉ mỉ quan sát hai người kia, một tăng một đạo này, tăng dáng vẻ trang nghiêm, đạo Tiên Phong Đạo Cốt, đúng là có mấy phần phong thái của cao nhân. Mà đạo cụ của bọn họ... ấy, được rồi, là pháp khí, vừa nhìn chính là hàng cao cấp.
Cũng khó trách Phạm Thành tin tưởng bọn họ hơn Tần Thái —— bọn họ nhìn chả khác gì cao nhân, nếu so sánh cùng Tần Thái, thì càng là cao nhân trong cao nhân. Tần Thái so đến thì chả ra cái gì cả!
Tần Thái vẫn xác nhận một chút: "Hai vị đại sư thật sự không có cách nào rồi hả?"
Hòa thượng dáng vẻ trang nghiêm thở dài một hơi, đạo sĩ Tiên Phong Đạo Cốt tỏ vẻ một thoáng tiếc nuối. Hai người đều có ý giống nhau, chính là đưa Ngô tích đưa đến bệnh viện, cạo tầng da đầu này đi, sau đó làm giải phẫu cấy da mới.
Tần Thái đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của Đàm Tiếu —— phải tin tưởng khoa học!
Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nếu hai vị đại sư đều hết cách rồi, vậy thì để tôi xem thử một chút đi." . Truyện Đoản Văn
"Ai cơ?!" Vừa nghe lời này, hòa thượng, đạo sĩ đều nhìn sang, "Cô á?"
Tần Thái cũng không chắc lắm, cô chỉ biết vật này chắc chắn là lươn, nhưng mà không biết có thể dùng cách đấy được hay không. Cô đi tới trước mặt Ngô Tích —— lúc này không phải đến tay không, Cô trộm mười cái bình nhỏ trong phòng thí nghiệm hồn phách của Thông Dương Tử, Thông Dương Tử gọi chúng nó là tỏa hồn đàn.
Mặc dù tên là đàn, nhưng trên thực tế chính là mười cái bình nhỏ.
Trước tiên Tần Thái dùng máu chó đen vẽ mấy chục tấm phù, từ trước tới nay có rất nhiều chủng loạị phù, Tần Thái chỉ học mấy loại thường dùng trong đó—— bình an phù, bùa hộ mệnh, khu quỷ phù, hàng ma phù, trấn thi phù.
Lúc này cô đang vẽ hàng ma phù, vẽ liền mười tấm.
Ngay cả Vi Giai đều cảm thấy có khí thế: "Em gái, em vẽ nhiều phù như vậy, quả thật mới là người có tài chân chính."
Tần Thái không nói gì —— cô cũng không thể nói mình vẽ nhiều như vậy do mình học không tốt, trong mười tấm cũng chỉ có một tấm hữu hiệu chứ?!
Cho Phạm Thành, Vi Giai mỗi người mười tấm, nghĩ Thích Ấn và Vô Địch Tử cũng coi như là cao nhân, không phát cũng không sao, liền không cho.
Chờ mấy người cầm phù cẩn thận, Thích Ấn và Vô Địch Tử đều không đi —— chờ xem chuyện cười của Tần Thái, làm sao mà cam lòng rời đi.
Tần Thái đem chiếc bình dọn xong, đầu tiên niệm Ly Hồn chú, cô không có Thiên Nhãn, dị mắt, cũng không nhìn thấy, chỉ là dùng dẫn Hồn Thuật dẫn cô ấy vào trong bình.
Chỉ chốc lát sau lại dẫn ra một hồn, liền cứ như thế đếm khi chứa đầy mười cái bình.
Tần Thái đắc ý —— Thứ nhãi ranh này, xem mày chạy thế nào? Quay về sẽ giao mày cho Thông Dương Tử, chưa biết chừng lại trở thành đối tượng nghiên cứu khoa học mới đấy!
Ngô Tích trên giường không kêu rên nữa, chỉ mở mắt yên tĩnh nhìn Tần Thái. Tần Thái thu cẩn thận mấy chiếc bình, cười yếu ớt: "Sao rồi? Có thấy tốt hơn một chút hay không?"
Trong phòng mọi người nín hơi ngưng thần, trên giường Ngô tích nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Tần Thái mới yên lòng, nàng chuyển qua nói với Phạm Thành: "Yêu vật đã..."
Từ 'Thu phục' còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên liêm đao phù ở cổ tay phải lại biến thành đao thật! Tần Thái giật mình sợ hãi, dùng sức lao về phía trước, thế nhưng không tránh thoát, bị trúng đòn, khiến cô phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Tần Thái tiện thể lăn một cái, lăn tới bên tường. Lại quay đầu lại, thấy Ngô Tích còn đâu bộ dáng của người đẹp? Lúc này cô ấy dùng một động tác kỳ dị lắc lắc cái cổ, đôi mắt nhìn Tần Thái lại như nhìn món ăn ngon miệng vậy.
"Chuyện này... Tại sao lại như vậy?!" hai chân Phạm Thành đều đang run rẩy, Vi Giai cũng không tốt hơn. Bên cạnh Thích Ấn và Vô Địch Tử thấy tình thế không ổn, ngay lập tức muốn quay đầu chạy!
Bọn họ không chạy còn tốt, vừa chạy một cái, Ngô Tích ngay lập tức chú ý tới bọn họ!
Tư thế đuổi theo hai người họ của cô ấy rất kỳ quái, là bò ở trên đất.
Tần Thái căng thẳng, đột nhiên không ngừng kêu khổ —— Ôi, không phải là ông đây đã thu hồn phách của Ngô Tích vào tỏa hồn bình rồi đấy chứ?!
Lại liếc mắt nhìn Ngô tích đang dùng tư thế bò sát bò trên đất, Tần Thái đầu tóc dựng đứng —— vậy bây giờ ai đang ở trong thân thể Ngô Tích?!
Mẹ nó!! Tần Thái rơi lệ, sư phụ cứu mạng, Lương Bạc cứu mạng, Sa Ưng mau cứu mạng!! TAT
Đương nhiên là không có vị nào hiển linh! Ngô tích lấy loại tốc độ quái dị đuổi theo, Thích Ấn và Vô Địch Tử nào đâu còn có phong phạm của cao nhân, trong nháy mắt tè ra quần. Nếu như là trước đây, Tần Thái khẳng định run chân đến không đứng lên nổi. Thế nhưng ở Thông Dương Quán mấy tháng này, lá gan của cô cũng lớn hơn rất nhiều!
Cô nắm chặt liêm đao, bỗng nhiên nhào tới. Một đao trực tiếp đâm vào ngực Ngô Tích.
Đây là không thèm nghĩ đến hậu quả, Tần Thái hành động sau lại cảm thấy có chút sợ hãi —— chẳng may đâm chết Ngô Tích, ít nhất cô cũng phải chịu 20 năm tù có thời hạn!
Nhưng Ngô Tích lại tránh thoát được, ánh mắt cô ấy nhìn Tần Thái quỷ dị tới cực điểm, đôi chân giống như đuôi quất lên người Tần Thái. Tần Thái còn chưa nhào tới chỗ cô ấy đã bị cô ấy quất ngã vào bàn trà.
Bàn trà bằng thủy tinh nát tan.
Tần Thái ngã vào trong đống pha lê, bày tay đầy máu, mãi không đứng dậy nổi. Ngô Tích laị đánh về phía Vi Giai đang đứng gần, Vi Giai hét lên một tiếng "Ngô tích", bên người giơ phù mà Tần Thái đưa cho che trước mặt, mười tấm phù có một tấm phát ánh hào quang màu vàng kim nhạt, Ngô tích như bị châm đâm, rất nhanh lui về phía sau.
Tần Thái nhổ ra một ngụm nước bọt mang theo máu, cô cũng thực sự tức giận —— dám đánh ông à, ông đánh chết mày "Nghiệp chướng, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết mày!!"
Ngô Tích không có nhìn cô, có vẻ như cô ấy cũng biết Tần Thái người không dễ đối phó nhất trong đám này, cô đánh về phía Ngô Địch Tử và Thích Ấn không có phù hộ thân!!
Vừa nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Thích Ấn cũng không kịp run chân, lập tức bò đi mở cửa. Ngô Tích lại đột nhiên bay ngang lên, rầm một tiếng va tới.
Một tiếng vang này kinh thiên động địa, Tần Thái cảm thấy rét lạnh —— nguy rồi, chỉ sợ Ngô Tích không sống được rồi.
Nhưng Thích Ấn lại kêu to một tiếng, nhào trên đất —— thì ra Ngô tích chỉ đánh lên người hắn.
Tần Thái thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng nhào tới. Thích Ấn là một hòa thượng mập, lúc này thấy Ngô tích há to mồm muốn cắn hắn, cũng không kịp sợ sệt, hai tay gắt gao chống cằm của Ngô Tích.
Dù sao hắn cũng là một người đàn ông trung niên, lực cũng rất lớn.Tuy rằng tình huống đang nguy hiểm, Ngô Tích cũng tạm thời chưa cắn được hắn.
Tần Thái lập tức tiến lên, cũng mạnh mẽ đè Ngô Tích, gầm lên làm mấy người giật mình: "Nhìn cái gì, còn không mau đến giúp đỡ!"
Mấy người như vừa tình giấc chiêm bao, mặc dù Vi Giai là phụ nữ, lúc này lại cắn răng một cái lao tới, không nói hai lời chăm chú ghì chặt Ngô tích. Liên quan đến tính mạng, Vô Địch Tử cũng tới giúp đỡ.
Chỉ có Phạm Thành vẫn đang sợ hãi run rẩy, dù thế nào cũng không dám tiến đến.
Sợ mấy người không giữ được cô ấy, Tần Thái đành phải ra tay mạnh mẽ, trước tiên dùng liêm đao chém xuống đầu Ngô Tích. Nhưng không ngờ đầu Ngô Tích giống như quả cầu sắt, bang một thanh âm nặng nề vang lên.
Tần Thái liền biết đây là đập vào hồn phách trong thân thể Ngô Tích. Quả nhiên cô ta cố hết sức quay đầu, trừng Tần Thái. Tần Thái cũng sợ mọi người dùng quá nhiều sức mà ghì chết Ngô Tích, chỉ chăm chú niệm Ly Hồn chú.
Một cái bóng bị tách ra, Tần Thái không nhìn thấy, chỉ dùng liêm đao chém tới. Chỉ nghe xoạt một tiếng, phách này đã bị tiêu diệt rồi.
Pháp khí mà Bạch Hà cho đồ đệ, thật sự là bỏ ra không ít tâm tư.
Tần Thái lại dẫn ra một phách, cũng tiêu diệt như lúc trước. Thân thể Ngô Tích lại điên cuồng lên. Bỗng nhiên cô ta bật dậy, đem hai người Thích, Không văng ra cửa, rầm một tiếng nổ vang.
Tần Thái muốn chạy, nhưng mà Vi Giai còn đang bám ở trên người cô ấy!
Cô chỉ đành nhào tới, Ngô Tích giơ chân đạp cô, ở giữa bụng. Vi Giai cũng lăn tới bên cạnh hai người Thích, Không.
Tần Thái ôm bụng, trong miệng không cảm giác được gì, trong mắt toàn là những ngôi sao nhỏ. Ngô tích lại cúi đầu tới gần nhìn Tần Thái, đột nhiên cô ấy cùng Tần Thái miệng đối miệng, há mồm định hút.
Tần Thái biết cô ta muốn hút tinh khí của người, trong lòng quýnh lên, chém một đao xuống ngực Ngô Tích, Ngô Tích kêu lên một tiếng. Đây tuyệt đối không phải âm thanh của người, Tần Thái vồ tới, lần thứ hai đẩn ngã cô ta xuống đất!
Vừa tiếp xúc với tiền hộ tâm trước ngực Tần Thái, Ngô tích cứ như bị bỏng, dùng sức muốn tránh ra. Vi Giai bên cạnh đột nhiên lại nhào lên, một phát túm tóc Ngô tích, hai người Thích, Không cũng nhào lên, ghì lại Ngô Tích.
Khóe miệng Tần Thái đều là bọt máu, ánh mắt lại có vẻ tàn nhẫn không nên xuất hiện ở độ tuổi này. đầu gối cô tỳ lên cổ Ngô Tích, tháo tiền hộ tâm xuống, nhét vào trong miệng Ngô Tích. Ngô Tích chết không chịu há mồm, Tần Thái lại đập một chuôi đao xuống: "Mau ngoan ngoãn ngậm cho ông nhanh lên!!"
Lời kia vừa thốt ra, hai người thích, không đều toát mồ hôi, bọn họ còn nhàn nhã nói chuyện: "Cao nhân, chúng ta có thể nói chuyện lịch sự một chút được không?"
Tiền hộ tâm vừa vào mồm, Ngô tích gào thét, chỉ giãy dụa lung tung, lại không để ý tới chống lại Ly hồn chú của Tần Thái.
Tần Thái lúc này mới có thời gian, cất hồn phách của Ngô Tích vào một cái tỏa hồn bình. Lại dùng Dẫn Hồn Quyết, cất hồn phách của lươn tinh vào chín cái bình nhỏ.
Chờ chất đầy chín bình nhỏ, Ngô Tích rơi vào hôn mê. Tần Thái cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, kéo tiền hộ tâm từ trong miệng Ngô Tích ra.
Ngô Tích vẫn chưa tỉnh, Tần Thái sợ hộ tâm tiền thương tổn hồn phách của cô ấy, cũng không dám cứ như vậy thả hồn cô ấy nhập thể. Chỉ ngồi ở bên cạnh cô thở dốc.
Thân thủ của cô thật sự không tốt, mới vừa rồi bị Ngô tích đánh cho có chút thảm, vào lúc này ngực rất đau, hô hấp đều khó khăn, chắc là còn có nội thương. Thích, Vô Lượng Tử bị doạ thảm, tốc độ bò của Ngô Tích như rắn, nhìn rất ghê sợ.
Tần Thái còn chưa nghỉ đủ, lúc này Phạm Thành lại đây: "Cao nhân... Pháp sư, tại sao vợ tôi còn chưa tỉnh vậy?"
Lần này này còn gọi Tần Thái là 'cao nhân' với 'pháp sư' rồi cơ đấy.
Tần Thái thở dốc một trận, cuối cùng mở miệng: "Hồn phách của nó còn trong tỏa hồn bình, chưa tỉnh được. Anh để tôi nghỉ chút đi."
Quá ước chừng nửa giờ, Tần Thái cuối cùng thở ra hơi. Bò lên nhìn, cô sững sờ —— Con mẹ nó, 10 chiếc bình giống nhau như đúc, cái bình nào mới là của Ngô tích đây?!
Tần Thái nhìn mười cái tỏa hồn Bình nhi rơi lệ —— chín trên mười cái là của lươn tinh, đây chẳng lẽ là cái Cửu Tử Nhất Sinh trong truyền thuyết?!
Chuyện này nói cho chúng ta biết, đánh dấu hay dán nhãn mác lên những đồ vật giống nhau, là rất quan trọng đấy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]