Chương trước
Chương sau
deyun

Tần Thái vừa xấu hổ lại vừa tức giận—— tên Sa Ưng này, anh ta nói chuyện vô sỉ mà không hề thấy muối mặt chút nào.

Đàm Tiếu cũng tức giận không nhẹ: " Sa Ưng, anh không có điểm gì tốt cả? Đi ra ngoài!" ( anh thụ quá Đàm Tiếu ơi ^^)

Sa Ưng không thèm để ý—— thấy hai người này đều có tâm tư muốn đuổi anh đi, nhưng chưa chắc dám động đậy gì. Đàm Tiếu với Tần Thái đều đánh không lại anh.

Tần Thái cũng biết, cho nên cô vội vàng nhập lại thân thể của mình: " Tôi đi đến nhà sư thúc, các người từ từ nói chuyện với nhau đi."

Nhắc tới Bạch Cập, hai người này vẫn rất tự giác, không dám cản trở.

Tần Thái đổi xong quần áo thì ra ngoài đón xe, thời gian còn sớm, Đàm Tiếu chuẩn bị cho cô một cái áo khoác: " Tối nay tôi lại đến chỗ cô."

Tần Thái ừ một tiếng, vội vàng chạy đi.

Đàm Tiếu nhìn sang Sa Ưng đang ăn vạ trong phòng không đi: " Anh còn đợi cái gì?"

Sa Ưng đang xem xét " Đàm Tiếu thích nhất": " Chậc chậc, Đàm Tiếu, anh thật là" Đàm Tiếu còn tưởng rằng Sa Ưng muốn nói cái gì đứng đắn chút, không ngờ Sa Ưng lại làm anh phải hộc máu: " Trước đây có phải anh cũng chui vào đây rồi hầu hạ Thông Gia như này?"

Không quan tâm tới sắc mặt của Đàm Tiếu, Sa Ưng còn đang bận sờ sờ nắn bóp" Đàm Tiếu thích nhất": " Nếu thật đúng như vậy, không ấy anh chui vào cho tôi thử xem? Khẳng định kỹ thuật của tôi so với Thông gia còn tốt hơn...."

Đàm Tiếu đá anh ta một cái: " Sa Ưng! Anh cút ra ngoài cho tôi, về sau không chào đón anh đến đây nữa!"

Sa Ưng không chịu đi: " Tôi còn chưa được ăn cơm tối!!"

..... dù sao thì sau hôm đó, Đàm Tiếu có ý muốn độc chết anh ta rồi!

= =

Đàm Tiếu làm hai món một mặn một canh—— quả thật không có biện pháp đối phó với người không biết xấu hổ, đuổi không đi đánh không lại này. Sa Ưng ăn xong, đã cảm thấy mỹ mãn: " Tiên sinh Bạch bảo tôi tới đây."

Đàm Tiếu thu dọn chén dĩa thì đột nhiên nghe Sa Ưng nói tiếp: " Anh nghĩ hắn sai tôi đến đây mỗi tối chỉ để ăn cơm?" Lưng Đàm Tiếu cứng đờ, Sa Ưng đứng dậy đi rửa mặt, " Tính của hắn, tuy rằng anh chưa thấy nhưng ít nhất cũng đã nghe qua. Lam Trù nói với hắn là sinh bệnh, lại ở nhà bồi anh. Nếu như mà hắn biết thì...."

Sắc mặt Đàm Tiếu dần dần trở nên nghiêm túc: " Không lẽ hắn đối với Lam Trù còn có chút yêu mến đó sao? Chắc sẽ không ăn giấm kiểu này đâu?" ( Giấm là ghen đó, chua chua...)

Sa Ưng khẽ nhấc đôi mày rậm: " Thật ra, chắc chắn là không có yêu mến. Nhưng cũng không để anh phải nhọc lòng chăm sóc người hắn cần." Anh ta áp sát Đàm Tiếu, anh thanh rất quỷ dị: " Hắn ta muốn lấy tính mạng anh, còn dễ hơn bóp chết một con kiến."

Đàm Tiếu nhíu mày không nói gì, Sa Ưng đứng dậy đi tắm rửa: " Đêm nay tôi sẽ không đi về, chuẩn bị phòng cho tôi."

Đàm Tiếu hừ lạnh: " Không có!"

Sa Ưng hừ lại: " Vậy thì cũng tốt, tôi sang ngủ với Lam Trù."

"....."

Tần Thái đón xe tới nhà Bạch Cập, thấy cô đến, Bạch Cập không nói gì, chỉ mở cửa cho cô đi vào. Tần Thái thấy trong phòng bếp vẫn như lúc trước cô rời đi, không khỏi nhiều chuyện: " Không ăn cơm tối sao?"

Bạch Cập xoay người về phòng: " Buổi chiều có trận đối kháng. Đổi sang thân thể Nguyệt Hiện đi, ra ngoài ăn."

Lúc này đã là 12 giờ. Tần Thái không nói nổi —— đến giờ mà vẫn ra ngoài sao?

Bên ngoài tiểu khu có phố ăn vặt, lúc này là lúc nên ăn đồ nướng BBQ, hương vị cay nóng, cá nướng thơm lừng. Tần Thái đi theo sau Bạch Cập, thân thể Nguyệt Hiện đang mặc áo trắng, chân váy màu hoa hồng. Vốn chỉ là quần áo đơn giản, nhưng với tỷ lệ người qua đường quay đầu lại nhìn thì đời này Tần Thái chưa từng thấy.

Bạch Cập dẫn Tần Thái đến một tiệm thịt nướng rồi ngồi xuống, ông cũ cầm thực đơn tới tiếp, đôi mắt cứ vô tình đáng giá Tần Thái. Lúc sau bà chủ phải bất đắc dĩ đi tới xách lỗ tai ông ta lôi vào trong.

Mà càng làm cho Tần Thái tức giận hơn chính là, một bàn đồ ăn mà Bạch Cập đã gọi, hương thơm cá nướng thịt nướng mê người. Hắn lại nói với Tần Thái: " Nguyệt Hiện không thể ăn những thứ này, ngươi uống ly sữa đậu nành này đi."

Mẹ nó!!!

Nhìn con cá nướng tiên hương kia, cho dù đây không phải là thân thể của mình nhưng bụng vẫn đang réo sôi.

Cô cầm ly sữa đậu nành lên uống, càng uống càng đói, vốn đã nỗ lực không nhìn vào bàn đồ nướng, ô ô, vẫn không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Khổ hình nhất xưa này, chính là thấy mà không được ăn. = =



Bạch Cập gọi thêm bia, ăn đến khoảng bốn mươi phút, rốt cuộc cũng lấy khăn giấy lau miệng: " Tốt, đi thôi."

Tần Thái rơi lệ —— tốt tốt cái đm!!

Bên cạnh tiệm đồ nướng có chỗ bán súp tôm, Tần Thái rất nhanh đề nghị: " Súp tôm thanh đạm, con cảm thấy Nguyệt Hiện sẽ thích ăn."

Bạch Cập liếc cô một cái: " Không phải ngươi đang bệnh sao, ăn tôm không tốt."

Tần Thái nổi giận: " Con muốn ăn!" Bạch Cập nhún vai:" Tùy ngươi, có mang theo tiền không?"

Mẹ nó, đổi thân thể đã quên mang theo tiền!!

Hai người đi dạo trên phố một tiếng rưỡi, dạo cho đến khi chợ tan, Tần Thái vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thân thể này quả thật đang rất đói bụng. Bạch Cập liền mua rất nhiều sữa đậu nành, càng uống thì lại càng thấy hương vị nướng BBQ kia rất mê người.

Xem như Tần Thái đã nhìn ra—— Bạch Cập đang cố ý bỏ đói cô!

Hừ, không ăn thì không ăn, có gì hơn người chứ! Tần Thái đói bụng theo hắn về tới nhà, mới vừa thay xong quần áo thì điện thoại vang lên. Tần Thái bắt máy, là Đàm Tiếu. Đã qua hai giờ rồi, anh ta muốn tới đón Tần Thái về.

Tần Thái rất muốn về: " Sư thúc, con về trước."

Cô đưa Nguyệt Hiện tắm rửa sạch sẽ rồi, đang chuẩn bị lên giường đổi lại thân thể thì Bạch Cập vừa lúc rửa mặt xong đứng sau Nguyệt Hiện trong phòng thay đồ. Dưới ánh đèn mơ hồ, hắn cởi bỏ nút thắt trên người, cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện. Tần Thái không được tự nhiên, đang niệm chú thì bất thình lình Bạch Cập ôm lấy cô.

Nếu như là trước kia, tám phần là Tần Thái sẽ hung hang phản khán lại—— bỏ đói cô đến nửa đêm, dựa vào cái gì còn đòi cô phải hầu hạ. Nhưng hiện tại cô không phản đối—— chắc chắn Bạch Cập đang có chuyện không vui, lúc này phản kháng thì chỉ có chịu khổ.

Bạch Cập từng bước lột quần áo cô ra, râu chưa cạo trên cằm mang theo hương vị bạc hà.

Thỉnh thoảng Tần Thái dùng răng cắn cắn lên cằm hắn, cố gắng phối hợp theo. Đang lúc này thì điện thoại của cô vang lên, Tần Thái duỗi tay sờ soạng đầu giường, Bạch Cập lại xốc váy cô lên, đút mạnh một ngón tay vào.

Tần Thái không dám động đậy—— tình huống như này thì làm sao mà nghe điện thoại, cho dù đối phương có ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô không bắt máy, Bạch Cập lại không khách khí. Hắn lấy điện thoại trên tủ đầu giường, Tần Thái muốn đoạt lại nhưng không được. Bạch Cập ấn loa, rồi ném nó vào bên cạnh Tần Thái. Tay hắn dùng sức kéo rách quần nhỏ của cô, rồi động thân nhập vào thân thể.

Tần Thái hừ nhẹ một tiếng, trong điện thoại phát ra âm thanh của Đàm Tiếu: " Lam Trù?"

Trong nháy mắt Tần Thái không biết làm sao, sức lực động tác Bạch Cập lại mạnh hơn. Lửa giận trong lòng Tần Thái tăng vọt, tức khắc kêu to lên, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Sau đó cô vừa thở dốc vừa nói vào điện thoại: " Tôi đang... cùng tiên sinh Bạch chơi trò này chưa xong....chờ tôi một chút."

Đàm Tiếu hơi giật mình, rồi cúp máy.

Động tác của Bạch Cập lại không ngừng, tựa như càng lúc càng dùng sức để phát tiết. Tần Thái vẫn rên như vậy, kêu đến mức hắn ta không chịu nổi phải dùng tay che miệng cô lại rồi tiếp tục thâm nhập mãnh liệt.

Đến lúc hắn thra mãn rồi, Tần Thái đứng dậy đi tắm rửa. Sau đó giọng cô cực kỳ bình tĩnh: " Sư thúc, tôi đi đây."

Bạch Cập dựa vào đầu giường hút thuốc, biểu tình lạnh lùng. Tần Thái đi lại gần, ghé đầu vào ngực hắn: " Người không tiễn con, lại không để người khác đưa đón, trời thì tối thế này thì con cũng không thể tự về được đúng không?"

Bạch Cập thở ra một vòng khói, lúc sau mới nhìn sang cô: " Ngươi là cái gì mà xứng để ta đưa đón?"

Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái sẽ bị đả kích tới hồn phi phách tán, nhưng bây giờ cô vẫn bình tĩnh đứng đó —— so đó với hắn thì có ích lợi gì đâu? Dù sao cô cũng chẳng chiếm được cái gì.

Cô cười đến vân đạm phong khinh: " Đương nhiên con không là thứ gì cả, nhưng cho dù là thứ gì cũng phải nên trở về đúng không?"

Bạch Cập không nói nữa, Tần Thái sợ hắn tìm Đàm Tiếu gây phiền toái, phải hôn nhẹ lên mặt hắn. Nhẹ nhàng lượn lờ trước chóp mũi, cô tươi cười ẩn hiện trong sương khói, nhìn không ra chút ủy khuất nào: " Chỉ là tài xế thôi mà, tiên sinh Bạch sao lại tức giận chứ?"

Bạch Cập lại thở ra hơi khói nữa: " Cút!"

Tần Thái đi đổi lại thân thể, cô dùng khẩu quyết tăng dương khí cho bản thân, áp chế âm khí xuống.

Cô đi về phía cửa, sẵn mang theo túi rác thì thấy trên bàn đặt một chồng văn kiện. Mặt trên ghi tiêu đề: " Chỉ tiêu chọn phán quan.". Tần Thái cố ý nhìn thêm vài lần hình như lần trước khi Nhân Gian từng giao thủ một trận với Trật Tự thì có một phán quan bị chết. Phía trên muốn đưa người lên, danh ngạch chi có một.

Cô đi xuống, Đàm Tiếu đã đứng đợi rất lâu dưới lầu, lúc nhìn thấy Tần Thái thì anh có chút xấu hổ. Tần Thái chỉ có thể tăng lớp dày trên da mặt: " Đàm Tiếu, tôi muốn ăn cá nướng."

Đàm Tiếu gật đầu, suy cho cùng thì dù Bạch Cập có muốn làm gì thì anh có thể làm được cái gì đâu?

Người trong giang hồ, ai cũng không giúp được ai. Trước mắt anh chỉ có thể nghĩ đến cá nướng: " Lúc này hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa..."



Tần Thái làm nũng với anh: " Tôi muốn ăn cá nướng mà...."

Đàm Tiếu suy nghĩ chốc lát: " Ừ, hình như ở nhà còn hai cái đuôi cá, trở về tôi nướng cho cô ăn."

Tần Thái ôm lấy cổ anh mà khen: " Đàm Tiếu, anh thật quá vĩ đại!!"

Đàm Tiếu sờ sờ đầu cô, hai người đều không suy nghĩ về việc vừa rồi.

Trở về biệt thự, Sa Ưng bị đánh thức, thấy Tần Thái trở về anh ta thấy hứng thú hẳn: " Đàm Tiếu, sao anh chỉ nướng hai con cá? Anh không ăn sao?"

Đàm Tiếu cảm thấy thật không có biện pháp với con người không biết xấu hổ này: " Tôi không tính cho anh ăn!"

Sa Ưng lắc đầu: " Nhất định là không phải, chắc chắn anh làm cho tôi."

= =

Cuối cùng thì Sa Ưng ăn một con, Đàm Tiếu cùng Tần Thái ăn chung một con. Anh ta không hề có chút liêm sỉ nào: " Món này chưa đủ cay, lần sau nướng lên cho thêm chút thì là."

Vừa lúc Tần Thái có chuyện muốn hỏi anh ta: " Sa Ưng, phán quan là cái gì?"

Sa Ưng hơi giật mình: " Hỏi chuyện phía trên không tốt đâu."

Tần Thái hừ lạnh: " Không nói cũng được."

Sa Ưng lại cười: " Cũng chỉ là một kỹ thuật bên chi nhánh thôi, cao hơn một tầng so với các thủ vọng giả, là người phụ trách chấp pháp, chấp hành các nhiệm vụ đặc biệt."

Tần Thái bò lại gần: " Có chỗ tốt gì không?"

Sa Ưng gặp con cá: " Có một chút, mà cô hỏi làm gì? Bên kỹ thuật khó hơn nhiều so với bên quản lý này. Hơn nữa thân thể của cô không đáp ứng được."

Nhưng thật ra Tần Thái có suy nghĩ riêng của mình: " Tôi sợ cứ ở chỗ này, sớm mượn gì cũng bị Trật Tự tóm được.Tất nhiên chủ động một chút vẫn tốt hơn."

Sa Ưng suy nghĩ một chút: " Tôi có thể tập huấn cho cô mấy ngày, nhưng mà.... Theo ý của tiên sinh Bạch thì chắc sẽ chọn Lê Minh Uyên."

Tần Thái ngừng một chút: " Bộ trưởng Lê?"

Sa Ưng gật đầu: " Lý lịch riêng của ông ấy cao, ngoài thân thủ ra còn rất giỏi huyền thuật."

Tần Thái có chút do dự—— muốn tranh một vị trí chức cao hơn với thủ trưởng, không phải là tìm chết à?

Tất nhiên Sa Ưng biết cô đang nghĩ gì, Tần Thái cắn môi suy nghĩ một lúc: " Trước mắt anh cứ giúp tôi tập luyện đi. Nếu người Trật Tự đặt bẫy thì tôi cũng có cơ hội sống sót nhiều hơn chút."

Sa Ưng gật đầu: " Ngày mai tới trung tâm huấn luyện tìm tôi." Anh ta kề sát vào Tần Thái: " Đảm bảo cô sẽ được lợi rất nhiều."

Tần Thái đang muốn gật đầu thì bỗng nhiên nghe thấy anh ta nói: " Đương nhiên nếu cô giúp tôi giải tỏa một chút, thì thu hoạch ngày mai của cô sẽ càng nhiều."

Tần Thái giận dữ: " Đầu óc anh có phải bị nhiễm dưa chuột rồi hay không, suốt ngày chỉ có mấy cái ý này!"

Sa Ưng cao giọng cười to, quay ngược trở về phòng. Tần Thái ngủ cùng Đàm Tiếu, ban đêm cô nằm mộng, đại loại là mơ thấy tra xét bên Trật Tự. Muốn xem kĩ hơn một chút nhưng lại không được.

Nửa đêm tỉnh lại, trong lòng cô hoàn toàn rối như tơ vò—— có phải Trật Tự thật sự đã phát hiện ra cô? Bây giờ bên ấy, ngoài sư phụ cô Bạch Hà, Yến Trọng Hoan cũng Lữ Liệt Thạch, còn ai có thể ảnh hưởng đến âm mắt của cô?

Cứ suy nghĩ thêm một lúc, lại nhắm mắt ngủ. Lần này cô mơ thấy chồng của Ngô Tích là Phạm Thành!

Trong một văn phòng làm việc, Phạm Thành mặc một thân âu phục như đang được báo tin vui, nét mặt tỏa sáng: " Trưởng quan, vợ tôi thật sự sẽ không trở lại nữa đúng không?"

Đối diện có người lạnh nhạt trả lời: " Chúng tôi làm việc anh yên tâm, đứa con gái kia gần đây có tới tìm hay không?"

Phạm Thành chỉ thiếu điều vẫy đuôi: " Không có, nhưng vợ tôi với cô ta có quan hệ không tệ, chắc chắn sẽ tìm đến tôi để hỏi thăm. Nếu biết các anh cho giá tốt như vậy thì tôi đã hỏi địa chỉ cô ta rồi. Thật sự là một trăm vạn chứ?"

Tần Thái bừng tĩnh đại ngộ —— chẳng lẽ là tên Phạm Thành này đã báo cho Trật Tự biết việc Ngô Tích nghịch thiên sửa mệnh. Cho nên bọn họ mới đi tìm Ngô Tích? Bây giờ lại giăng bẫy cả chỗ thi thể Ngô Tích cùng chỗ Phạm Thành để ôm cây đợi thỏ?

Tần Thái chưa suy nghĩ kỹ thì tên Phạm Thành kia mở miệng khiến lòng cô trầm xuống: " Đúng rồi, vợ tôi còn có một khuê mật, tên là Vi Giai, cô ta chính là người giới thiệu vợ tôi với cô gái đó, nhất định có thể tìm được!!"

Trong lòng Tần Thái trầm xuống, rồi bừng tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.