Chương trước
Chương sau
Deyun

Trưa hôm đó, Lữ Lương Thạch đến đây một chuyến.

Tần Thái tưởng ông ta thương lượng với Bạch Hà chuyện cô trở lại Trật Tự.

Ba năm không gặp, Lữ Lương Thạch dường như có sự tiến triển lớn về tu vi, cả người nhìn qua đã trẻ đi mười tuổi. Tần Thái đứng lên chào hỏi: " Chú Lữ."

Lữ Lương Thạch cũng đang đánh giá Tần Thái, cuối cùng ông ta nhăn mặt: " Sao lại thành như vầy."

Tần Thái đứng bên cạnh Bạch Hà, nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ cảm thấy Lữ Lương Thạch đang quan tâm cô. Nhưng bầy giờ đã khác—— Lữ Lương Thạch không có lý do để đối tốt với cô.

Quả nhiên câu tiếp theo của ông ta để lộ sự khó xử: " Lão Bạch à, hiện tại Tiên Tri cùng Yến Trọng Hoan là một giuộc, tình hình chúng ta trong Trật Tự đang rất gian nan..."

Ông ta nhìn thoáng qua Tần Thái, hy vọng cô có thể hiểu được ý tứ của ông ta: " bây giờ con bé lại biến thành như vầy, anh nói muốn đem về, vậy bên trong Trật Tự lại có đến hai tiên tri. Tiên Tri có thể bỏ qua cho con bé sao?"

Bạch Hà cũng biết rõ, nên anh mới do dự. Ngược lại Tần Thái không hề để ý: " Sư phụ, thật ra tôi tới là để xem sư phụ có sống tốt hay không. Có trở về Trật Tự hay không thì không cần vội."

Bạch Hà lắc đầu, lúc sau mới nói chuyện: " Con bé là đệ tử chân truyền của tôi, cho dù Trật Tự không muốn dung, thì cũng phải bỏ truy nã đi."

Lữ Lương Thạch cười khổ: " Lão Bạch, con bé dù sao cũng đã ngốc tại Nhân Gian mấy năm rồi... Aizz, anh..." Ông ta dường như không biết nói sao cho Bạch Hà hiểu, cuối cùng chỉ đáp: " Chờ tin tức của tôi, ngày mai có đáp án."

Bạch Hà không nói gì, bây giờ anh ta với Lữ Lương Thạch như môi với răng. Anh muốn lợi dụng Lữ Lương Thạch để giữ nhân lực, Danh vọng ở Trật Tự. Lữ Lương Thạch nể trọng thực lực cùng tu vi của anh.

Chỉ cần hai người hợp tác tốt, Yến Trọng Hoan cho dù có được Tiên Tri, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trật Tự bây giờ, so với ba năm trước đây, vẫn chưa dừng nội chiến.

Lữ Lương Thạch đi rời, Tần Thái có chút ủ rũ cụp đuôi—— sao bản thân lại trở thành phiền toái cho người khác rồi.

Nhưng Bạch Hà không cảm thấy như vậy, anh ngồi xuống sô pha đặt giữa phòng: " Tới đây, nói cho sư phụ nghe mấy năm nay học được cái gì."

Thật lòng, Tần Thái không dám nói.

Cô chỉ có thể đọc vài cái du phù khẩu quyết, Bạch Hà không tỏ ý kiến: " Mấy cái này, sau này không dùng đủ." Trước tiên anh ta đưa cuốn bách khoa toàn thư về khẩu quyết chú pháp cho cô, " Lần này không được lười biếng."

Tần Thái vui mừng đến hỏng —— ở bên Bạch Cập làm gì có chuyện dễ dàng như vầy.

Cô nhận: " Cảm ơn sư phụ."

Bạch Hà đang suy nghĩ—— đồ đệ đã trở lại, mà còn chỉ hoạt động ban đêm, bản thân phải lết thân xương cốt này đi kiếm ăn cho hai người.

Bạch Hà vội đi, Tần Thái lại ngốc một mình trong phòng. Bức màn che chắn chặt chẽ, cô bỗng nhiên không biết nên theo ai.

Rốt cuộc về lại nơi đã rời đi quá lâu, những chuyện trước kia, thật sự không nên suy nghĩ nhiều sao?

Cô ngồi trên giường bắt đầu luyện tập, rất nhanh đã nhập định.

Mãi cho đến tối, Tần Thái làm cơm chiều cho Bạch Hà, Lữ Lương Thạch cũng tới. Ông ta đi thẳng vào vấn đề: " Muốn cho con bé quay về Trật Tự, thật cũng không phải không có cách." Ông ta nhìn Tần Thái, trong mắt giấu ánh sáng, " Tiểu Tần, cô cũng đã ở Nhân Gian tận ba năm, chắc chắn cũng đã biết chút ít về nội bộ trong đó. Chỉ cần có thể cung cấp ít tư liệu đáng giá, tôi cho rằng dù là Yến Trọng Hoan hay Tiên Tri, cũng sẽ không nói lời nào đâu."

Vừa nói xong, Tần Thái đã thay đổi nét mặt: " Không bao giờ!"

Cô dứt khoátvtừ chối, Cả Bạch Hà đều thấy ngoài ý muốn: " Tần Thái?"

Lúc này Tần Thái mới hiểu, bản thân thật sự đã trở lại Trật Tự. Vì mấy năm nay ở Nhân Gian, tam quan lập trường, toàn bộ đã thay đổi.

Hiện tại cô có thể làm một người tốt từ trong ra ngoài—— nếu cô chịu cung cấp một ít thứ có ích cho Trật Tự.



Cô có thể cho bọn họ biết rất nhiều, ít nhất cô đã đảm nhiệm chức Tuyến Trường tuyến ba một thời gian.

Nhưng lúc Lữ Lương Thạch nói ra những lời này, đột nhiên Tần Thái có một cảm giác—— cô vẫn luôn ở Nhân Gian, chưa từng thay đổi.

Cô nhìn thằng Lữ Lương Thạch, nhấn mạnh lập trường của mình: " Không bao giờ."

Rõ ràng Lữ Lương Thạch không vui: " Tần Thái, đừng nghĩ rằng cô vẫn là thân phận tiên tri trước kia. Nếu muốn trở về Trật Tự mà không đưa ra một chút thành ý, thì cho dù chúng tôi vì cô mà nói chuyện, người khác trong tổng hội cũng không đồng ý."

Một bước Tần Thái cũng không nhường: " Chú Lữ, thực tế tôi chưa từng nghĩ đến việc trở về Trật Tự. Với tôi mà nói, ở bất kì nơi nào cũng như nhau mà thôi."

Lữ Lương Thạch hơi giật mình, đột nhiên đánh giá Tần Thái lại một lần nữa—— trải qua ba năm, nha đầu này.... Hình như đã khác trước.

Ông ta dịu giọng: " Nhưng cô nhẫn tâm nhìn sư phụ cô khó xử sao?"

Tần Thái nhìn về phía Bạch Hà: " Sư phụ, thật sự..."

Lời còn chưa nói hết, Bạch Hà đã mở miệng: "Không cần miễn cưỡng. Nhưng rốt cuộc bây giờ con vẫn đang ở Trật Tự, người ở Nhân Gian... không nên tiếp xúc nữa mới tốt."

Lúc này Tần Thái mới thở một hơi nhẹ nhõm: " Sư phụ."

Bạch Hà xua xua tay, ý bảo cô đừng nói cái gì nữa. Lữ Lương Thạch nói rất bất đắc dĩ: " Anh... Aizz, tôi xem anh giấu Tiên Tri, che chắn làm sao mươi mấy cái miệng của bọn kia."

Lúc trở về trường trung học nghiệp vụ Tam Họa, cô không kiềm chế được cảm xúc.

Tần Thái cảm thấy chuyện này không chân thật.Cô đi theo sau Bạch Hà, ngoài ý muốn rước phải những ánh mắt tò mò. Khi đó trời vừa sập tối, cô lại vì phòng ngừa, mặc áo khoác có mũ màu đen rất dài. Nhìn qua không giống đệ tử Bạch Hà, mà giống tộc bóng đêm đang du hành.

Trường nghiệp vụ Tam Họa dường như không có gì thay đổi, Bạch Hà mang theo Tần Thái đi thẳng lên tầng tám. Phòng thứ nhất phía bên phải, Tiên Tri và Yến Trọng Hoan đang chờ.

Nhìn Tần Thái, ánh mắt Đỗ Phương không hiện ra vui buồn: " Nháy mắt, mà đã ba năm không gặp."

Tần Thái cười một tiếng, ánh mắt thằng tắp, không hề lùi bước mà đối diện trực tiếp. Không thể không nói, thời gian ở Nhân Gian, thứ cô mạnh lên nhiều nhất chính là khí thế: " Ba năm không gặp, Tiên Tri đại nhân vẫn phong thái như cũ."

Đỗ Phương hừ lạnh, Yến Trọng Hoan bên cạnh cô ta đã mở miệng: " Tiên sinh Bạch, mấy năm nay, tôi nghe nói đệ tử yêu quý của ngài trà trộn vào Nhân Gian à."

Bạch Hà còn chưa nói gì, Tần Thái đã không nóng không lạnh mở miệng: " Mấy năm nay, tôi cũng nghe nói sứ giả Trọng Hoan cùng Tiên Tri đại nhân tình thâm ý mật... tôi nhìn thấy, phải nói là phối hợp khăng khít mới đúng."

Sắc mặt Yến Trọng Hoan tối sầm, sắc mặt Đỗ Phương lại ửng đỏ. Tần Thái hiểu hết, tựa như năm đó giống cô và Lữ Lương Bạc, dù yêu mến nhưng cũng chỉ có thể lén lút mà thôi.

Đỗ Phương cùng Yến Trọng Hoan cũng có suy xét riêng—— Tần Thái này cũng có âm mắt, nếu đã không giết được, lại để cô ta nằm ngoài khống chế thì chi bằng nắm trong tay.

Giữ cô ta ở Trật Tự, có thể luôn luôn biết cô ta làm gì.

" Nếu đã là đồ đệ yêu quý của tiên sinh Bạch, vậy trước vào đội tuần tra của Trật Tự đi." Hồi lâu Đỗ Phương mới nói một câu, Tần Thái nhìn về phía Bạch Hà. Bạch Hà hơi gật đầu, Tần Thái liền hành lễ: " Cảm ơn Tiên Tri đã coi trọng."

Tuần tra Trật Tự, chỉ là chuyện vặt. Chủ yếu giúp tra xét Trật Tự làm giám sát, viện trợ.

Thời gian Tần Thái đi làm chỉ trong buổi tối, một tiểu đội tuần tra có năm người. Tần Thái vào đội rất vi diệu, đều là người của Yến Trọng Hoan.

Đội trưởng họ Hùng, tên Hùng Thiên Lâm.

Lần đầu đi làm nhiệm vụ, Tần Thái theo Hùng Thiên Lâm chờ bốn người tuần tra thành phố Tam Họa. cô cảm thấy thế đạo này thật là cmn, trong nháy mắt từ chim biến thành súng. Hôm trước cô còn là chuột nhắt, nay đã là mèo.

Bốn người còn lại trong đội đều là người của Yến Trọng Hoan, Tần Thái chỉ là một nhân viên nho nhỏ, chịu bài xích là điều dễ hiểu.

Hùng Thiên Lâm lớn lên như tên của hắn, lưng hùm vai gấu. Hắn nào đặt tay mơ như Tần Thái vào mắt, mới vừa nhận nhiệm vụ liền sao Tần Thái đi mua cà phê.



Tần Thái đồng ý, vừa trở về, thì người thứ hai trong nhóm Viên Giản Vĩ muốn uống trà sữa.

Tần Thái vẫn không nói gì, cũng đi.

Lần thứ ba là Viên Vương Kiêu, muốn một gói thuốc.

Tần Thái không nói chuyện, nhất nhất làm theo.

Ca đêm đến 5 giờ sáng mới tan tầm. Hùng Thiên Lâm cùng đám người kia hoàn toàn sai Tần Thái như một chân chạy vặt.

Tần Thái chuẩn bị tan ca, Hùng Thiên Lâm gọi cô lại: " Đem xe về gara đi."

Tần Thái đứng lại: " Tôi không biết lái xe."

Hùng Thiên Lâm dẫn đầu cười to: " Cái này mà Bạch Hà cũng không dạy cho cô? Đầu năm nay, tay mơ muốn cái gì cũng được sao?"

Tay phải Tần Thái nắm chặt thành quyền, một lúc sau mới buông ra, nhẹ giọng nói: " Tôi đi trước, đội trưởng."

Cô xoay người đi, Hùng Thiên Lâm còn lẩm bẩm: " Đầu năm nay, mấyy tên này một chút bản lĩnh cũng không có, so với người khác thật là thúi."

Tần Thái không nói gì.

Trở về phòng, Bạch Hà đang luyện công. Nghe thấy Tần Thái vào anh mở to mắt: " Hôm nay thế nào?"

Biểu tình Tần Thái mang theo ý cười: " Rất tốt, các đội viên đều rất không tệ."

Bạch Hà thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: " Đối diện nghịch cảnh cũng là một loại tu hành, muốn bình ổn cảm xúc, phải bảo vệ bản tâm."

Thần sắc Tần Thái nhẹ nhàng: " Con đã biết, sư phụ, con đi tắm rửa trước."

Bạch Hà gật đầu, lúc Tần Thái đi vào phòng tắm, anh mới nhận ra con nhóc choai choai ba năm trước, cũng đã trưởng thành thành một cô gái.

Tần Thái nhìn vào gương mặt đang phản chiếu trong gương bốc hơi nước. Gương mặt kia vẫn có thể thấy chút ít vẻ trẻ con, hoàn toàn không có cảm giác bản thân đã chết.

Tuy rằng cô không cần hô hấp, nhưng lúc làm người đã có thói quen, bình thường vẫn hít thở đều đặn. Lúc này cô thở dài thật sâu.

Giữa không gian tối tắm, không thể che dấu, cô muốn ở bên Đàm tiếu và Sa Ưng.

Đôi khi thứ mà người ra sợ nhất, là rơi vào hoàn cảnh thấp hơn rất nhiều.

Ở nhân gian, tuy rằng cô thường phải xem sắc mặt của Bạch Cập, nhưng từ tổ trưởng đến Tuyến Trường, ở tuyến ba ai thấy cô mà không cúi đầu khom lưng? Có Đàm Tiếu bên người, ăn mặc lúc nào không có giá trị xa xỉ, tráng lệ huy hoàng?

Cô dùng ba năm để bò đến vị trí trợ lý Tuyến Trường, cuối cùng thay thế được Thông Dương Tử. Mà bây giờ trở lại Trật Tự, lại phải ở cùng loại thấp hèn như Hùng Thiên Lâm chịu đựng sai bảo.

Tần Thái duỗi tay ra, vạch trên mặt một đường. Nghĩ đến Bạch Hà, cô thu lại lệ khí. Tần Thái, mày phải làm một người tốt, một người tốt.

Yêu cầu của một người tốt là gì? Mặc người khinh ta, làm nhục ta, lòng ta vẫn không sờn.

Cô nhắm mắt, rồi mở mắt—— quên hết những việc ở Nhân Gian đi, phải ở lại Trật Tự thật tốt. Cho dù là vì nỗ lực của sư phụ.

Hôm sau, cô tiếp tục đi làm. Hùng Thiên Lâm đưa mọi đồ linh tinh cho Tần Thái xách theo—— là các thùng dụng cụ của đội viên. Tần Thái kéo hai cái, ôm ba cái, đi xuống lầu đến bãi đỗ xe.

Tần Thái nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh, muốn trà liền mua trà, bắt xách rương liền xách rương. Chỉ kém chưa xách giày cho các vị đại gia.

Đã vậy mà Hùng Thiên Lâm còn chưa hài lòng, hai ba ngày đầu cứ mãi chế nhạo cô.

Tần Thái không phản ứng lại, cho đến khi một buổi tối, tiểu đội đi ngang qua công viên Hương Hồ của thành phố Tam Họa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.