Chương trước
Chương sau
Tần Thái gối đầu lên tay Sa Ưng, anh hỏi lại thêm một lần, rồi nhắm mắt ngủ, lẩm bẩm: "Hay do mình ngủ không đúng tư thế nhỉ?"

Tần Thái vừa tức vừa buồn cười, không nói thêm dụi đầu lên vai Sa Ưng nằm ngủ. Nay anh rất nghiêm túc, tan ca là về thẳng nhà, giống như đang hoàn lương. Tần Thái đưa tay sờ xuống bên dưới, nói đi cũng nói lại, giờ cô hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng trước mặt anh ta nữa rồi.

Nơi đó vẫn nằm im, chẳng có chút phản ứng gì với động chạm của cô. Nhưng rồi Sa Ưng kéo tay cô đặt trên ngực, không cho sờ loạn.

Tần Thái nhẹ giọng hỏi: "Sa Ưng, cho tôi xem hồn phách của anh đi?"

Anh hơi giật mình, đối với Huyền Thuật sư thì độ quan trọng của hồn phách không cần nói cũng biết. Có thể nghĩ như thế này, bất kì ai tiến vào hồn phách của bạn, sẽ biết hết suy nghĩ, kí ức của bạn, thậm chí có thể sửa đổi tính cách, sức khỏe và thọ mệnh.

Tần Thái cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng. Sa Ưng cầm tay cô đặt lên môi mà hôn: "Được."

Tần Thái xoay người ghé vào ngực Sa Ưng, tập trung tinh thần bắt đầu nhập vào hồn phách. Hồn phách Sa Ưng cứng cỏi hơn của Thông gia, Tần Thái phát hiện ở chủ hồn có một mảnh hồn nhỏ đang có xu hướng muốn tách ra.

Chuyện này không phải là hiếm, đơn giản là kí ức nhập vào quá nhiều, vài chỗ phải tách ra đưa vào giác hồn. Tần Thái khẽ chạm vào nó, đương nhiên Sa Ưng cảm nhận được. Một Huyền Thuật sư ưu tú phải biết bảo bệ hồn phách của bản thân.

Nhưng anh nằm im, lười biếng để cô muốn làm gì thì làm.

Tần Thái lấy mảnh kí ức đó ra, mượn thuật ngũ hành thuộc thủy rửa sạch. Nhưng phiền là nếu nó đưa về lại thì chủ hồn vẫn sẽ đọc được kí ức này.

Giống như một loại vi-rút, trừ phi diệt được nó còn không thì có rửa nhiều đến mấy vẫn sẽ tái nhiễm lần hai.

Tần Thái đặt lại mảnh nhỏ đó, Sa Ưng không để ý, chỉ nhẹ vỗ vỗ đầu cô.

Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, là Đàm Tiếu đang chờ Tần Thái ngủ rồi vào ôm về phòng mình.

Đương nhiên Sa Ưng không cho: "Anh muốn tôi chết à?"

Đàm Tiếu chẳng đáp lời, cắt một túi máu đưa cho Tần Thái, lại liếc mắt sang Sa Ưng: "Sa công công. Với tình huống của anh bây giờ thì không nên lãng phí tài nguyên đâu."

= =

Sa Ưng tức giận: "Đàm Tiếu anh muốn chết!!" Sa Ưng kéo Đàm Tiếu, vì dùng sức hơi mạnh nên kéo đứt cúc áo của Đàm Tiếu, Sa Ưng thoáng nhìn mảng ngực bị lộ ra kia, nụ cười bỗng trở nên cổ quái: " Có lẽ, tôi nên đổi khẩu vị thử xem nhỉ?"

Đàm Tiếu nhảy lên, đánh vào tay Sa Ưng thoát ra: "Anh là đồ biến thái."

Sa Ưng im lặng, dựa lưng vào tường, dùng ánh mắt như đang nhìn một cô gái nóng bỏng, lẳng lặng chăm chú nhìn Đàm Tiếu. Làm anh ta sợ đến sởn tóc gáy, biết bản thân đánh không lại nên hậm hực dọn dẹp túi máu Tần Thái đã uống xong, hừ lạnh đi ra ngoài.

Nhìn hai người này cãi nhau ầm ỹ, Tần Thái đã quen, cũng không để ý nhiều đến bọn họ. Cô vừa uống máu miệng hơi tanh, súc miệng xong liền xuống tầng hầm.

Muốn tẩy kí ức đi chỉ sợ phải dùng canh Mạnh Bà của Địa phủ.

Nhưng thứ này không được bán rộng rãi lắm.

Nếu thật sự muốn thì sẽ có cách thôi.

Cô ngồi trên ghế, dùng âm mắt nhìn xung quanh có ai tử vong. Sau khi chết, trong vòng 7 ngày đầu, vì có địa chi thiên can nên hồn sẽ không rời khỏi cơ thể.

Cũng có nghĩa, trong vòng 7 ngày đó, cơ thể như đang hôn mê, không có ý thức. Sau đó, hồn phách dần rời thân thể, sẽ khôi phục lại ý thức, lúc này cũng là lúc biết mình đã chết.

Khi ấy sứ giả địa ngục là âm kém dương sai sẽ áp vong hồn xuống âm ty, lúc này dùng giác hồn nhập vào hồn phách đó, tranh thủ lấy ít canh Mạnh Bà.



Cả thành phố Tam Họa rộng lớn thế này không thiếu người chết. Rất nhanh cô đã tìm được một bà lão đã chết được 6 ngày, cô đưa giác hồn của bản thân vào.

Địa phủ không giống dị mắt, có thể nói dị mắt dùng để phân biệt ai là cao thủ, còn Địa phủ thì đó là công việc. Tuy rằng với số lượng đông bọn quỷ sai không thể tỉ mỉ kiểm tra, nhưng làm quá lộ thì chắc chắn bị phát hiện.

Cho nên Tần Thái chỉ lấy mảnh Giác hồn nhỏ cho vào hồn bà lão, bà ấy chỉ là người thường nên nhiêu đó cũng đủ để khống chế.

Hôm sau, Bạch Cập đưa Nguyệt Hiện đến.

Tuy rằng Tần Thái không thích Bạch Cập, nhưng Đàm Tiếu nể mặt chức vị trưởng Phán quan của con người này nên đón tiếp rất nồng hậu. Bữa tối chuẩn bị phong phú, hơn nữa lại phù hợp khẩu vị của Nguyệt Hiện, quả là người cẩn thận.

Nói đúng ra thì Nguyệt Hiện đã ở đây một thời gian, nhưng cô ấy không hề có ấn tượng. Bây giờ đang nhìn ngắm xung quanh đầy tò mò.

Khí thế của người đẹp toát ra mạnh mẽ khiến Sa Ưng và Đàm Tiếu nghiêm chỉnh hơn không ít. Đến cả Tang Cốt Nê cũng không đem phân bón cây đặt lên bàn như mọi lần. Sáu người vây quanh, không khí có vẻ hòa hợp vui vẻ. Có Tang Cốt Nê đang ngọ ngậy không ngừng dùng Kính Côn Luân chiếu mọi thứ, thứ chiếu nhiều nhất là mặt Bạch Cập.

Tần Thái không hiểu lắm lén hỏi nó: "Sao ngươi cứ chiếu thẳng vào sư thúc vậy?"

Nó chắc chắn đã nghe chuyện của Tang Cốt Nê, đúng lý hợp tình nói: "Ta muốn để hắn nhìn mặt chính hắn."

Nguyệt Hiện nhanh chóng phát hiện cái Kính này thú vị, cô quen biết Bạch Cập đã lâu, nhìn qua nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ. Đương nhiên tính tò mò không hề ít, cô cầm Kính lên nhìn. Tuy nó thống hận Bạch Cập nhưng vẫn đối xử hòa hảo với Nguyệt Hiện. Lúc chiếu mặt cô còn tốt tính phóng hào quang lên cho đẹp.

Nguyệt Hiện cười khanh khách trước sự tinh quái này, yêu thích nó không buông. Cô thích cái gì, Bạch Cập sẽ cho ngay lập tức. Biết thứ này là của Tang Cốt Nê, hắn liền thương lượng dùng thứ khác đồng giá để đổi.

Kính vừa nghe, nó liền đổ quạu, nhảy tưng tưng trong lòng Tang Cốt Nê: "Ngươi là người xấu, chấm dứt cái mơ tưởng có được ta đi."

Tang Cốt Nê không nói gì vì nó đang khó xử, tuy rằng Bạch Cập thiếu chút nữa đã giết nó, nhưng hắn cũng là người cứu nó. Nếu là pháp bảo bình thường thì không có việc gì, có điều cái Kính này...

Nó còn chưa mở miệng, Tần Thái đã chen vào: "Chiếc Kính này đối với Tang Cốt Nê là bạn bè, không thể đổi được."

Bạch Cập liếc nhìn, Nguyệt Hiện liền kéo ống tay áo hắn, cười ngọt ngào: "Anh đừng lấy, em chỉ xem chút thôi." Cô nhìn sang Tang Cốt Nê nở nụ cười tinh nghịch: "Chiếc Kính này của ngươi rất đáng yêu."

Kính vừa nghe xong liền phổng mũi: "Đương nhiên, luôn có những người thèm rỏ dãi trước sắc đẹp của ta đó, hừ!"

...

Bạch Cập là người mắt cao hơn đầu, không muốn nói chuyện với Tần Thái. Nhưng Nguyệt Hiện lại thích đông người náo nhiệt. Cô ấy xáp lại với Tang Cốt Nê bàn chuyện trồng hoa lan, Tần Thái nhìn thời gian: "Tôi còn có chút việc, mọi người cứ chơi thoải mái."

cô đi xuống tầng hầm, dùng mực chu sa vẽ vài đạo phù. Sau đó ngồi xuống ghế, thoát hồn khỏi xác.

Lúc này đúng 11 giờ tối, là giờ Tý.

Hai âm kém dương sai với bề ngoài quỷ dị đang kéo một linh hồn đi phía sau. Tần Thái không nhanh không chậm bám theo, rất nhanh ba người phía trước đã đến Quỷ Môn Quan.

Quỷ Môn Quan mở ở nơi có nhiều địa khí, nhưng cũng tùy chỗ mới mở. Tần Thái sợ bị phát hiện nên chỉnh sửa hồn phách của mình thành hình dạng khác.

Sương mù xung quanh ngày càng dày đặc, lần đầu làm chuyện này nên Tần Thái có chút khẩn trương. Giác hồn của cô trên người bà lão cũng vậy, mơ hồ đi về phía trước.

Bên Dương, lâu quá chưa thấy cô lên trên, Đàm Tiếu đi xuống kiểm tra, sau đó là Sa Ưng với Bạch Cập và Nguyệt Hiện.

Lần đầu Nguyệt Hiện đến nơi như thế này, Bạch Cập biết đây là chỗ nuôi dưỡng hồn phách thân thể, tạo phù chú bảo vệ cho Nguyệt Hiện. Đoàn người đi đến căn phòng thứ nhất liền thấy Tần Thái đang ngồi an tĩnh một chỗ, hai mắt nhằm nghiền.

Tay phải cô đặt trên bàn trước mặt, ngón giữa đang nối với sợi dây đỏ như máu. Không biết có ngoại lực nào mà nó căng cứng trên không trung, thỉnh thoảng lại rung lên nhẹ nhàng. Tay trái cô đặt lên trên một xấp tiền âm phủ. Trên bàn bày một trận pháp kì lạ. Bạch Cập nhìn qua liền biết, đây là trận ức chế hồn phách âm oán chi khí, cô ta đang ngụy trang thành hồn phách của người đã chết.



Cô ta....muốn làm gì?

Nguyệt Hiện tò mò, lại sợ quấy rầy Tần Thái nên không dám tạo âm thanh gì. Đàm Tiếu đương nhiên không rõ, mày Sa Ưng nhăn lại, Bạch Cập tiến lên nhìn kĩ thứ phát ánh sáng màu xanh trên cổ tay Tần Thái.

Ánh sáng xanh linh động, dưới ánh đèn giống như ngọc bích. Nhưng hắn nhìn qua đã biết nó là oan nghiệt đã vây hắn tại giữa lòng sông lúc Tần Thái chết.

Hắn đã lập trận, nếu không có ngoại lực tác động thì chắc chắn không thể bị phá, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thoát ra được. Tần Thái thả nó?

Chân mày hắn giật giật, nếu tu vi của Huyền Thuật Sư không lớn mạnh hơn sự phát triển của oan nghiệt, thì nó chính là con đường chết. Vậy thì có quan hệ gì với hắn đâu?

Thay đổi cách nghĩ liền bình thường trở lại, tuy cô gái này có duyên thầy trò với hắn thì có làm sao, chỉ là chút chữ qua loa của Thiên Đạo mà thôi. Hắn quan tâm đến sống chết của cô ta làm quái gì.

Căn phòng im lặng không ai lên tiếng, sợi chỉ đỏ trên tay Tần Thái lập lòe sáng lên, cô biết mình đang dần tiến vào biên giới của Địa phủ.

Đập vào mắt trước tiên là một khối đá trắng toát, trên mặt viết ba chữ, Hoàng Tuyền Lộ, phía dưới còn ghi thêm hàng chữ nhỏ, nhìn kĩ thì là chữ....Yomigaeri

= =

Má, đúng là một tổ chức quốc tế!!

Hoang Tuyền Lộ tràn ngập sương khói màu lam nhạt, Tần Thái vừa đi tới đã có quỷ ngăn lại, thần thần bí bí hỏi cô: " Cô có muốn chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm không? Khó có lần được tới Hoàng Tuyền Lộ nha, chỉ mười đồng một tấm."

Cái gì...= =

Tần Thái bỏ qua tên này, chăm chú đi thẳng, phát hiện bên đường có một con quỷ khác đang ngồi xổm ven đường, bên cạnh có một tấm bảng ghi....Dán màn hình điện thoại.

Chời má ơi!!

Đi tiếp nữa, quầy hàng được bày ra vô số kể, tiếng rao chào hàng không ngừng vang lên, bán cả nến, tiền giấy, vàng thỏi và cả...cục sạc. Qua Hoàng Tuyền Lộ, xuất hiện một con sông lớn phía trước, làn nước màu đỏ sậm chạy xiết. Bỗng có một con tàu rất lớn dừng lại bên bờ, có người cầm loa hô: "Xếp hàng mua vé, tuân thủ trật tự!"

Tần Thái xen lẫn vào hàng, dần đần đi tới bến đò, bên trái có một tảng đó to tỏa ra hào quang lấp lánh – Đá Tam Sinh. Tần Thái tới gần hơn thì phát hiện trên đó còn có hàng chữ nhỏ: máy bán vé tự động.

= =

Bên cạnh Đá Tam Sinh còn có nhân viên quản lý, Tần Thái bước tới đứng trước tảng đá, nhân viên nhấn vào nút màu xanh lam, còn hỏi: "Muốn dùng kính 3D không? Hiệu quả càng tốt hơn đó."

Đậu má!! Tần Thái bảo không cần, đối phương lại chào hàng đến kính viễn vọng. Má!

Cuối cùng biết Tần Thái không muốn mua gì, thái độ nhân viên này lạnh nhạt hẳn, còn nói thầm: "Lại là con quỷ nghèo khác." Sau đó ấn vào nút màu đỏ. Vì Tần Thái đổi hình dạng hồn phách, nên bên trong đó không phải là hình ảnh của cô mà là cô gái khác. Cũng may nhân viên kia làm nhanh nên không phát hiện gì.

Tần Thái vừa nhìn vừa nghĩ, không có kính viễn vọng thật sự không thấy rõ những hình ảnh mơ hồ này, chẳng lẽ, không lẽ vì đẩy mạnh tiêu thụ mà để mờ như vậy sao?

Tần Thái xem xong, thanh toán sáu đồng âm phủ, mua một tấm vé lên tàu, tiếp tục lẫn vào đám đông đi về phía trước. Người soát vé hỏi cô có muốn phòng giường nằm hay ghế mềm không, Tần Thái vẫn từ chối như cũ.

Trên tàu có 120 chỗ ngồi, lúc Tần Thái đi vào đã rất đông, chắc tầm 800 hồn phách xếp lớp lớp như sủi cảo. Đáng sợ hơn là mỗi sủi cảo đều xách theo hành lý, quần áo, tiền âm phủ hay thậm chí là đồ điện tử.

Tần Thái mất hồi lâu mới định vị được giác hồn trên người bà lão, cách chỗ cô đứng tầm hơn 1 mét.

Trong khoang thuyền cãi cọ ồn ào, người này dẫm lên người kia đánh, người mắng mẹ mày đã làm quỷ còn làm quỷ chân dài, phải dẫm mới đáng! Lát sau có người gào, ngươi thọc tay vào túi ta làm gì, đương nhiên là móc đồ giá trị rồi, hỏi ngu vậy...

Tần Thái cố hết sức len lỏi đến chỗ bà lão, cô mất hai tiếng đồng hồ để tới đích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.