Chương trước
Chương sau
DeYun

Tần Thái ôm đứa trẻ bước nhanh về phía trước, đụng phải một người, là anh rể, Ngô Quân. Sắc mặt anh ta trắng bệch, lảo đảo chạy tới. Người trong thôn sau khi biết chuyện liền báo cho anh.

Tần Thái không rên đau, cô trở về nhà Tần Phương. Nhanh chóng ép hết nước từ trong bụng đứa trẻ ra ngoài, rồi bế thẳng vào phòng trong. Tần Phương chạy phía sau, Ngô Quân mờ mịt không rõ chuyện gì, chân như đang bước trên bông, tai ù lên không nghe được gì.

Tần Phương đã ngừng khóc, cô muốn xem tình hình con trai, đứng bên ngoài gõ cửa phòng: "Em Tư, em đang làm gì vậy, mau mở cửa cho chị đi."

Tần Thái lau khô đứa trẻ, rồi bắt đầu tụ địa khí, địa khí thuần âm, ánh mặt trời thuần dương. Cơ thể có dị mắt là chí bảo dùng để dung hợp khí âm dương. Cô dùng dị mắt chuyển hóa rồi chuyển dần dần vào giữa trán đứa bé.

Thân thể đã trở lại bình thường, nhìn qua như đang ngủ say.

Tức giận khiến cơ thể suy kiệt, thân cương thi thiếu sinh khí thì còn âm khí có thể dùng được.

Chờ đến hơn 7 rưỡi, sắc trời đã tối đen, Tần Thái mở cửa. Tần Phương đã khóc đến lạc giọng, Ngô Quân thì ngơ ngác ngồi bên ngoài, không nói được lời nào.

Cửa vừa mở là Tần Phương đã chạy vào, vuốt tay chân lạnh lẽo của con trai mình, nước mắt cô lại tuôn như suối. Các thôn dân tốt bụng bên ngoài đã chuẩn bị sẵn áo bố trắng, đây là tập tục của nơi này, mặc áo liệm cho người mất rồi bọc lại bằng vải bố trắng.

Tần Thái nhìn thoáng qua, nói chuyện với bí thư chi bộ thôn là Ngô Trung Dũng: "Chờ tôi một buổi tối, trước khi trời sáng đừng động đến đứa nhỏ."

Chuyện này xảy ra, Ngô Trung Dũng rất đồng cảm: "Em gái, người đã chết không thể sống lại, muốn...."

Chưa nói xong, Tần Thái đã ngắt lời: "Nhớ kỹ, trước khi trời sáng!!"

Cô chạy nhanh về hướng con đập, Ngô Trung Dũng lắc đầu, cô nương này đầu óc không được bình thường rồi?

Ông ta đi vào trong, Tần Phương còn đang ôm con khóc đến chết đi sống lại. Thân thể nho nhỏ trên giường đã lạnh, hoàn toàn không có hơi thở sinh mệnh. Ngô Trung Dũng vỗ vỗ vai Tần Phương: "Cố nén đau thương.'

Ngô Quân vẫn ngẩn người, không rên không ta. Tần Phương cũng không nói chuyện, tình cảnh như trời sập...

Ngô Trung Dũng đứng cạnh giường, yên lặng, rồi nặng nề thở dài.

Tần Thái đi vào đập nước, lúc này trời đã tối rồi, cô dùng cành liễu trên bờ bày một Chiêu Hồn trận đơn giản, ở giữa đặt cặp sách của đứa nhỏ. Lại dùng gỗ liễu khắc một hình người bên cạnh. Chờ đến lúc màn đêm đen nhất, cành liễu đong đưa, Tần Thái niệm pháp chú.

Ánh trăng tròn sáng trên bầu trời bị mấy che giấu, gió khuya lạnh xuyên qua vạt áo, thấm đến tận xương.

Thế mà Tần Thái lại túa mồ hôi, cô chạy cả ngày, cứu đứa nhỏ rồi giờ mở trận, khó tránh mệt mỏi.

Mặt nước không có động tĩnh, Tần Thái nhặt cái ống pháo hoa, dùng tay chọc mấy cái thành cây sáo đơn sơ, đặt trước người giả làm bằng cây liễu. Âm khí trong nước nặng, cũng có không ít thứ khác. Thứ đi lên đầu tiên lại là cá chép tinh, lúc này nó đã luyện thành nửa người nửa cá.

Nó chỉ dám trốn một bên, sau đó chậm rãi đi tới, đoạt lấy cây sáo giả rồi thổi lên.

Tần Thái chỉ đứng một bên, sau đó nhìn thấy một đứa nhỏ lén lút ló đầu ra. Đầu tiên là nhìn cá chép tinh thổi sáo, sau đó thấy cặp sách của mình. Tần Thái đứng cạnh canh giữ, chờ nó đến trước cái cặp, mới dùng lá liễu vẽ phù chú thu đứa nhỏ lại.

Đây mới chỉ là chủ hồn, phải tiếp tục chờ.



Cho đến khi cô thu được mười mảnh hồn phách về, Tần Thái liền đụng phải âm sai.

Nói đơn giản, Huyền Thuật sư giống như là luật sư. Chỉ là luật sư này làm việc với cả âm và dương, phụ trách hóa giải thị phi hai giới.

Duyên phận do Thiên Đạo, nói chung là biến số của vận mệnh. Chỉ cần phúc lộc đủ hậu, duyên phận đủ thời điểm, sẽ gặp được quý nhân cứu giúp.

Nhưng Thiên Đạo cũng sẽ có nguyên tắc, chuyện chưa xảy ra, đưa tay cứu thì kiếp nạn tự nhảy qua, nhưng nếu đã là chuyện quá khứ, nếu cứu thì sẽ vi phạm Thiên Đạo.

Tần Thái đã từng nhìn Bạch Cập tục mệnh cho Ngô Tích, cô biết làm người chết sống lại không phải là không có khả năng. Thế nên nàng mặc kệ âm sai, tiếp tục đi về phía trước.

Hai âm sai lập tức chạy vài bước đuổi kịp: "Người nào?Đứng lại!"

Tần Thái cười hì gì tháo hao tai, vòng cổ xuống: "Hai vị, đứa trẻ còn nhỏ, tôi phải đưa nó về. Nếu ra tay thật thì hai vị chẳng có chỗ tốt, đúng không?"

Âm sai cũng phân chính thức và không chính thức, chính thức được đưa vào biên chế, giống như đầu trâu mặt ngựa và Hắc Bạch Vô Thường. Không chính thức thì không vào biên chế, thường là người chết xuống nhậm chức. Nhiệm vụ vừa hiện lên tên người vừa chết thì lát sau sẽ phải đến lấy hồn.

Nhưng là không chính thức cũng sẽ có hạn chế, như là người phương nam sẽ lấy hồn người phương bắc, vị trí làm việc sẽ được sắp xếp để không xuất hiện tình huống con cái lấy hồn cha mẹ.

Hai âm sai mà Tần Thái gặp lúc này hẳn là không chính thức, vì bọn họ không nhìn ra được tu vi của cô.

Tần Thái cũng không nói nhiều, cô phóng tiên linh khí của dị mắt ra. Hai âm sai kia hứng chịu dương khí liền cả kinh, lập tức bỏ chạy. Tần Thái mang theo hồn phách đứa nhỏ về lại.

Thi thể đứa nhỏ đã đặt trước cửa nhà, tuy rằng theo phong tục trẻ nhỏ chết thì không cần làm quá mức, nhưng Ngô gia vẫn đốt rất nhiều tiền giấy.

Tần Thái ôm đưa nhỏ lên, chẳng nói chẳng rằng lại đi vào buồng trong.

Quan hệ giữa Ngô Quân với thôn dân ở đây không tệ, lúc này ai ai cũng nhìn... Cô nhóc này thật sự điên rồi sao?

Tần Phương chạy vào theo, Tần Thái đóng cửa chặn bên ngoài, cô cẩn thận đưa mười hồn phách cùng dương thọ trong thẻ vào cơ thể đứa nhỏ. Ngô Trung Dũng bên ngoài hô hào phá cửa, nhưng sức lực làm sao so lại được với Tần Thái.

Đến qua giờ Tý, bỗng nhiên bên trong có tiếng nói chuyện: "Dì tư? Sao dì lại đến đây?"

Tần Thái vỗ vỗ gương mặt nhỏ: "Về sau đừng ham chơi thế nữa."

Đứa trẻ rất ngoan, cầm lấy tay cô làm nũng: "Dì tư, con đói bụng."

Tần Thái sờ hết toàn thân đứa nhỏ, yên tâm đi ra mở cửa: "Để dì bảo mẹ con nấu cơm ăn."

Đứa nhỏ thấy đôi mắt sưng húp của Tần Phương, hô lên một tiếng rồi chạy ào vào người mẹ. Tần Phương sợ ngây người, Ngô Quân đứng phía sau cùng đám người Ngô Trung Dũng cũng hoảng.

Chuyện này....

Nhìn đứa bé đang tung tăng nhảy nhót, Tần Phương bỗng nhớ đến một chuyện. Em tư của mình lúc trước có đi theo một âm dương tiên sinh học nghề.



Cô kinh hãi nhìn Tần Thái: "Em tư..."

Tần Thái xua xua tay: "Về sau chăm sóc nó cẩn thận, em đi đây.'

Cô xoay người, đi ra khỏi cửa tầm trăm mét, Ngô Quân đuổi theo kịp nắm lấy cánh tay cô, hóa ra là bây giờ mới hồi phục được tinh thần: "Em gái, đã tối rồi còn đi đâu nữa, mau về nhà ăn cơm đã."

Chuyện này làm kinh động toàn thôn, ai ai cũng chạy đến xem. Đứa nhỏ vốn đã lạnh ngắt lại đang ăn ngấu nghiến trên bàn, bọn họ không nhịn được tấm tắc thấy lạ.

Tần Thái thành người có công lớn nhất, nhưng nàng chẳng có cảm giác thành tựu to lớn gì. Chỉ hơi mệt, muốn ăn gì đó rồi ngủ. Không ngờ các thôn dân ùa tới tìm cô, làm cô muốn nổ tung cả não.

Tần Thái giúp người này người kia điều hòa âm dương trong cơ thể, đuổi đi những âm vật quấn thân, còn bảo những người thực sự có bệnh thì đi bệnh viện.

Bỗng nhiên có cảm giác của chúa cứu thế.

Sa Ưng nhiều lần gọi đến, Tần Thái lại không dứt được công việc cứu chữa giúp người. Sa Ưng tỉ mỉ hỏi thăm chuyện gì xảy ra, cuối cùng mới bình tĩnh báo cho nàng: "Cô bỏ Nguyệt Hiện một mình ở thẩm mỹ viện à?"

Tần Thái nhíu mày: "Đã dặn Đàm Hải đưa cô ấy về mà?"

"Cô ta chờ cô sáu tiếng ở đó, Đàm Hải thấy lâu quá nên đã đi."

Lúc này Tần Thái hốt hoảng: "Nguyệt Hiện xảy ra chuyện rồi à?"

Sa Ưng vẫn rất bình tĩnh: "Không có, nhưng Bạch tiên sinh phải đi đón. Nói cho cô biết để chuẩn bị, hắn ta đang rất tức giận."

Tần Thái đành cười khổ: "Tôi đã biết."

Sa Ưng nghe thấy tiếng ồn từ đầu bên kia, hỏi: "Giờ cô đang làm gì đó? Chừng vào về?'

Tần Thái kể lại chuyện xem bệnh cho thôn dân, Sa Ưng im lặng một lát, bỗng hỏi: "Cô có nghĩ đến việc tinh tiến sức mạnh không?"

Tần Thái khó hiểu: "Ý anh là gì?"

Sa Ưng kể lại chuyện xưa cho cô.

Ngày xửa ngày xưa, trên núi có một cục đá, chỉ là một cục đá bình thường, sau đó người trong thôn lại thường xuyên đến chỗ nó thắp hương cúi lạy. Cầu mong nó phù hộ người trong thôn bình an.

Cũng chẳng phải là đất phúc, chỉ là nhiều người phát hiện nó ngày càng linh nghiệm, vì thế số người đến cung phụng cũng nhiều lên. Lâu dần cục đá trở thành thánh vật của cả thôn.

Tần Thái ngạc nhiên: "Tôi nghe sư phụ kể chuyện của Hồng Khuẩn lão tổ, cũng là ba cây nấm được rất nhiều người tế bái."

Giọng nói Sa Ưng khẳng định: "Tín ngưỡng thành kính, có thể tăng sức mạnh. Loại sức mạnh này cực kì trân quý đối với Huyền Thuật sư."

Tần Thái lại không hiểu: "Nhưng tôi chẳng phải thần, sao làm được?"

Sa Ưng cười: "Bây giờ không phải, ai biết sau này có phải hay không?'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.