"Chết tiệt, vậy mà cô ta dám giết chết Chu Bích Hoa!" sắc mặt Lữ Liệt Thạch thay đổi, vốn dĩ kế hoạch là điều khiển dân chúng trấn Chu Dương tấn công Tần Thái. Nếu cô ta không phản kháng thì chính là thừa nhận hành vi phạm tội. Nếu cô ta phản kháng, thôn dân nơi đó sao có thể chống đỡ? Nếu thực sự có thương vong thì rất có lợi với Trật Tự.
Hắn đã dự tính vài kết quả, chỉ duy nhất không nghĩ tới trường hợp cô tự tay giết Chu Bích Hoa.
Sắc mặt Yến Trọng Hoan nặng nề: "Đây là....thoát khỏi áp lực của Trật Tự sao?"
Yến Tiểu Phi bỗng nói: "Cô ta mà sợ áp lực mới là lạ."
Yến Trọng Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, hắn không nói thêm gì nữa. Lữ Liệt Thạch hừ lạnh, lập tức có kế sách: "Hừ, chuyện này Chu Bích Hoa vốn dĩ vô tội. Là cô ta tự tiện nghịch thiên sửa mệnh. Toàn bộ sự việc lần này không liên quan đến Chu Bích Hoa, đương nhiên là lôi cô ta ra chịu tội rồi. Chết hai đứa nhỏ, là hai mạng người, sao có thể cho qua như vậy?"
Yến Trọng Hoan nhanh chóng hiểu ý, nói vài câu với tra xét đứng phía sau, tra xét lập tức đi tìm người nhà nạn nhân.
Lúc này Tần gia loạn cả lên, Chu Bích Hoa lại đi rồi, ung dung an tường như chỉ đang ngủ. Tần Lão Nhị mới biết chuyện, vừa ngớ người thì tất cả đã kết thúc.
Chẳng lẽ lại làm lễ tang lần nữa sao?
Tần Thái không đi vào sân, cô mở một quỷ môn quan cho Chu Bích Hoa, rất nhanh bà đã bị quỷ sai đưa đi, lúc ngang qua thấy cô, bỗng nhiên bà lẩm bẩm: "Cái tư, con chưa ăn cơm tối mà, mẹ nấu cho con bát mì nhé?"
Cô cúi đầu, chờ đến khi quỷ môn quan hoàn toàn khép lại, âm khí từ từ tan biến. Đêm đen bỗng sáng rực lên một phía, cả thôn dân trấn Chu Dương người cầm đèn pin, tay cầm đòn gánh, cái cuốc.
Tần Thái xoay người lại, phảng phất như mọi ánh sáng đều tập trung lên người cô. Mà một bộ áo choàng đen chạm đất, đứng thẳng nơi đó sáng rực như yêu ma không còn chỗ trốn.
"Tần Thái!" trong đám người, có một giọng nói khàn khàn cất lên: "Hai đứa nhỏ kia thật sự bị Chu Bích Hoa cắn chết sao?"
Tần Thái nghiêng mặt về hướng đó, trong lòng hay trước mắt, chỉ là một mảng trắng xóa: "Đúng vậy?"
Đó là giọng của cô sao? Đã khàn đến mức không nhận ra được, thân thể như đang mất cả tri giác.
"Tần Thái, nếu ngươi vẫn là dân trấn này, ta hỏi ngươi, ngươi phải làm sao trả lại mạng hai đứa nhỏ cho ta?"
Tần Thái ngẩng đầu nhìn, cô đón tất cả ánh mắt phẫn nộ, giọng rất nhẹ: "Tôi không biết, tôi còn không làm được."
"Trấn Chu Dương trước nay luôn thái bình, sao lại sinh ra thứ ghê tởm như ngươi?" đám người thế hệ trước bắt đầu tức giận trách mắng, quần chúng phẫn nộ. Không biết có ai hét lên: "Thiêu cô ta!"
Mọi người nhao nhao đồng ý, vẫn là Thôn trưởng có suy nghĩ: "Bây giờ tự ý dùng hình là phạm pháp, không bằng trói cô ta lại giao cho các đạo trưởng Trật Tự."
Lữ Liệt Thạch đang nấp chỗ tối nhíu mày, nhưng người thân bị mất con đã giơ rìu lên lao tới: "Luật pháp cái mẹ gì, tao phải giết mày đền mạng!"
Một rìu bổ tới đầu Tần Thái. Bạo lực đã dâng lên, có người dẫn dầu thì người phía sau cũng sẽ sôi nổi đi theo.
Lúc này Lữ Liệt Thạch mới yên tâm.
Sa Ưng và Đàm Tiếu sốt ruột, Bạch Cập nhíu mày: "Sa Ưng, đi kéo cô ta về."
Sa Ưng gật đầu, anh thật sự sợ Tần Thái nghĩ quẩn. Đám người của Trật Tự không động thủ lại kích động thôn dân, chắc chắn có bẫy đằng sau. Mà tâm lý Tần Thái thích tự ôm gánh nặng, trong lòng lại đang khó chịu, đừng thật sự để đám người này đánh chết.
Nhưng lúc đi anh lại có chút do dự: "Bạch tiên sinh, hôm nay Trật Tự đến không ít người, có thể...."
Bạch Cập hừ lạnh: "Có ta ở đây, ai dám động thủ?"
Sa Ưng hiểu ý, nhanh chóng bước đến chỗ Tần Thái.
Nhưng anh vừa mới đi vài bước, chỉ thấy trước cửa các thôn dân đang lui về sau. Vũ khí trong tay họ từ cái cuốc đến đòn gánh, toàn bộ đã hóa thành nước.
Giọng nói của Tần Thái xuyên qua bọn họ, thấm bên tai mỗi người: "Cái nợ này tôi không trả nổi, trước tiên đành thiếu đó. Mọi người về đi."
Thôn dân kinh sợ, im lặng dừng bước.
Tần Thái xoay người bước vào trong sân, Chu Bích Hoa an tĩnh nằm trên ghế dựa. Cô đứng trước mặt bà, xung quanh yên lặng tới mức nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Thính giác của cô lại tốt, bỗng nghe được một giọng nói đang cố đè thấp "anh rốt cuộc tính làm sao bây giờ? Con yêu quái kia giết vợ tôi rồi! Còn ăn hai người, bây giờ dân làng đang đổ đến trước nhà tôi đấy!!"
Là Tần Lão Nhị?
Ông ta đang gọi cho ai?
Tần Thái không đi vào, đứng im.
"Mặc kệ, dù một tháng 40 vạn tôi cũng không đi lấy lòng con yêu quái kia nữa! Chuyện của vợ tôi không thể tính như vậy....Đền? Anh tính đền cho tôi bao nhiêu?" Sau đó là một khoảng yên lặng, dường như Tần Lão Nhị đang nghĩ giá tiền "Như vầy đi, chuyện của vợ tôi anh đền 100 vạn, anh mau nghĩ cách giải quyết mấy người trong thôn cho tôi. Còn nữa....còn tôi phải cưới vợ khác, đây là chuyện rất tốn tiền! 40 vạn? không được không được...."
Câu nói tiếp theo Tần Thái không muốn nghe nữa.
Thì ra là thế, thì ra những ngày qua Tần Lão Nhị đối xử với cô cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ vì có người cho ông ta tiền, bảo hắn vui vẻ với cô. Tiền thật là thứ tốt, chỉ không biết một cân thân tình ấm áp kia bao nhiêu tiền.
Tần Thái xoay người đi ra sân, Sa Ưng vừa đi tới cạnh cô. Ánh đèn đường không quá sáng, Sa Ưng nhìn mặt cô đã thấy đầy sự mệt mỏi trên gương mặt chưa đến 20 tuổi.
"Báo cho chị tôi biết tang sự của mẹ...."Cô không nói nhiều Sa Ưng đã gật đầu: "Tôi biết."
Cô hơi nghiêng mặt, thoáng nhìn qua Chu Bích Hoa. Rõ ràng Sa Ưng lo lắng: "Tần Thái, ý đồ kéo nhiều người như thế này là của Trật Tự, đừng trúng bẫy."
Tần Thái thu ánh mắt lại: "Tôi biết."
Cô lang thang không có mục đích, thình lình có chiếc xe dừng bên cạnh. Tần Thái bị kéo lên xe, dường như mọi sức lực đều bị rút cạn. Bạch Cập không nói nhiều lái thẳng đến biệt thự Thiên Lư Loan.
Tần Thái vẫn không nhúc nhích, hắn khiêng cô xuống tầng hầm, cưỡng ép đổi sang cơ thể "Bạch Cập thích nhất". Sau đó hắn đưa cô đến nhà hắn, tìm từ quầy rượu ra mấy chai rượu mạnh.
Hắn tìm hai cái ly, đưa cho Tần Thái một cái: "Uống trước đi, ta có chút việc, làm xong rồi về đây nhìn cô thương tâm khổ sở."
Tần Thái ngồi trên giường, trong ly là rượu nguyên chất 70 độ. Bạch Cập đi vào phòng tắm tắm rửa, còn cô như một người mất tri giác, ngửa cổ uống sạch ly. "Bạch Cập thích nhất" vốn là cơ thể được bảo dưỡng tốt nhất dưới tầng hầm, nhưng vẫn không so được với cơ thể bình thường.
Bởi vì không thường xuyên có hồn phách, các giác quan khá chậm. Hơn nữa đa số thời gian dùng địa khí tẩm bổ nên không ăn cơm. Rượu là chất lỏng, uống vào tuy sẽ tiêu hóa không giống như đồ ăn nhưng nếu đã uống say thì rất khó tỉnh dậy.
Vốn dĩ sẽ mất năng lực tự phục hồi.
Tần Thái đang ngồi trên giường, uống một hồi đã lăn xuống đất.
Bạch Cập trần trụi đi ra ngoài, tùy tay bế cô lên. Tần Thái híp mắt, rượu quá mạnh làm tầm mắt cũng bị ảnh hưởng. Bạch Cập ngồi cạnh cô mở notebook, dùng card đồ họa vẽ pháp trận. Tần Thái cứ uống một ly rồi thêm một ly, tay bắt đầu run lên, màu rượu hổ phách thấm lên ga giường, cả căn phòng nồng nặc hương.
"Sư thúc." Câu chữ không rõ ràng: "Lúc trước Nguyệt Hiện cũng phải sống khổ như vậy sao?"
Bạch Cập đang dùng tablet thoáng dừng tay, gương mặt vẫn trầm tĩnh như giọng nói: "Khổ hơn, thân thể và hồn phách cô ấy không dung hợp nhau, cơ thể chèn ép hồn phách mà hồn phách lại đâm thủng cơ thể. Hồn phách cô ấy vỡ tan vì không chịu nổi thống khổ này."
Tần Thái muốn nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng thử vài lần không được, mặt cô cứ dán vào trần nhà: "Sao sư thúc từ bỏ được?"
Bạch Cập đoạt lấy nửa ly rượu còn dư, uống sạch: "Ta không muốn cô ấy rời đi."
Tần Thái quơ tay, Bạch Cập mở chai rượu khác rót cho cô một ly: "Cản giác buông tay thế nào?"
Tần Thái ngửa đầu uống nửa ly, chất lỏng màu vàng kim chảy xuống cổ thon dài: "Không biết, giống như bỗng nhiên lòng không còn như trước."
Tay Bạch Cập vẫn viết vẽ không ngừng, gương mặt lạnh nhạt như đang nói chuyện của người khác: "là khổ sở hay là trút được gánh nặng?"
Tần Thái nghe không hiểu, đột nhiên Bạch Cập cười: "Trước kia lúc ta còn ở Trật Tự với Bạch Hà, quan hệ giữa ta và Nguyệt Hiện không hòa hợp. Cô ấy quá yếu đuối còn ta thì cứng đầu, hai người ở bên nhau thường xuyên cãi cọ khiến cô ấy khóc, còn ta không giận dữ hay la mắng. Cho đến khi sinh mạng cô ấy bị đe dọa, ta mới nhớ đến tình cảm trước kia, đau đến thấu xương. Rồi ra bỏ lại tất cả đưa Nguyệt Hiện đi, tìm kiếm nơi có cách cứu cô ấy, giữ cô ấy lại bên mình, cho dù là Nhân Gian. Rất nhiều rất nhiều năm sau, ta đã làm được, che chở cô ấy, chăm sóc cô ấy, cho đến khi Nguyệt Hiện tỉnh lại."
Hắn đốt một điếu thuốc, rít một hơi rồi thổi ra vòng khói: "Sau khi Nguyệt Hiện thật sự tỉnh lại, ta cũng hết sức nhân nhượng cô ấy, khắc chế tính tình không tranh chấp cái nhau bất cứ chuyện gì. Cô có tin không, ta quả thật đã nghĩ đến chuyện cứ như vậy ở bên nhau, một đời một kiếp. Nhưng sau đó cô ấy lại rời bỏ ta, ta không cam lòng, nhưng cảm giác này không hề mãnh liệt như lúc trước."
Hắn đặt notebook vào tủ đầu giường, trở tay khóa lại. Chậm rãi cúi đầu nhìn cô: "Đôi lúc ta nhớ về những ký ức cũ, nhưng quyến luyến yêu thương của năm đó, có mất mát đó, nhưng nhiều hơn là trút được gánh nặng."
Ánh mắt Tần Thái mê mang, thân thể này đang mặc bộ váy ngủ màu trắng, hương cồn làm da thịt cô ánh hồng, trông như véo ra nước.
Đôi mắt mông lung mờ một lớp nước, đá quý bậc nào cũng khó mà so được. Bạch Cập dần dần tới gần, khẽ liếm lên cổ cô: "Thật ra đàn bà có gì khác nhau đâu? Ta ở cạnh ai làm với ai thì khác gì?"
Hắn từ từ cởi váy ngủ ra, nhìn từng mảng da thịt lõa lồ: "Không có gì khác nhau, thật sự không có. Trước đây là vì chấp niệm, là ký ức và tình cảm lừa. Mà cô, Chu Bích Hoa chết hay là bất tử đối với cô có khác gì nhau sao? Cô đã trưởng thành, bà ấy không có nhiều giá trị, mà bà ta còn sống chính là tai họa ngầm của cô. Cô dù giữ hay bỏ đều không nghĩ đến nỗi đau bà ấy phải chịu, chỉ nghỉ đến nỗi đau mà cô thấy thôi sao?"
Hắn vẫn luôn là người thẳng thắng như vậy, Tần Thái như nghe hiểu: "Bạch Cập, giờ tôi đã biết vì sao có mệnh cô độc."
Cô không nói nữa, Bạch Cập thăm dò vào dưới làn váy, không có ý tiếp tục thảo luận. Dù vật nóng như lửa đặt giữa hai chân, Tần Thái vẫn không cảm nhận được, thêm thể tê mỏi và hồn phách như bị bỏng, tư duy vốn luôn tỉnh táo nay đã đình trệ. Năm giác quan trở nên mơ hồ, nỗi đau như đang mắc cạn.
Động tác Bạch Cập thô bạo, mấy ngày nay Tần Thái ở sảnh Tinh Tú khiến hắn không thể công khai tiếp cận. Tuy rằng nhiều người quản lý cấp cao đã biết quan hệ giữa hắn và Tiên Tri, nhưng thân phận cô giờ đã khác. Dù hắn có muốn cũng không thể ngang nhiên làm bậy như trước.
Nhịn nhiều ngày, thật sự hắn đã mất khống chế.
Với tay bật đèn lên, tay Tần Thái còn cầm ly rượu, vì lắc lư mà rượu đổ thấm ướt phần cổ thon dài. Hương rượu mãnh liệt khiến Bạch Cập như say. Động tác của cô dần dần có sức hơn, cô như động lại không động, đôi mắt ngước lên nhìn hắn một lúc, bỗng hỏi: "Sư thúc bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn kiên nhẫn hơn bình thường: "Làm gì?"
Tần Thái nhìn lên đèn trần, suy nghĩ: "Sư phụ và sư thúc chắc không chênh nhau lắm, hẳn là tuổi không còn nhỏ?"
Bạch Cập càng dùng thêm sức: "Thì sao?"
Ánh mắt Tần Thái đầy ánh nước lấp lánh: "Vậy sao sư thúc vẫn còn nhiều sức làm được như thế?"
"...."
Xong việc, Bạch Cập tiếp tục vé pháp trận, mười mấy phút sau hắn gọi điện thoại, không màng đang đêm hôm khuya khoắt gọi mấy người nòng cốt của bộ Phán quan đến. Nhóm Lê Minh Uyên dường như đã quen với cách làm việc này, chỉ mất nửa tiếng đã đến đủ.
Bạch Cập tùy tiện mặc quần áo, đưa pháp trận cho bọn họ xem: "Trong vòng 3 ngày, thí nghiệm tính khả thi của nó."
Vài người đang nghiên cứu trong thư phòng, Tần Thái lại uống thêm nửa chai rươu, vì trơn tay làm vỡ ly. Nháy mắt, người trong thư phòng im lặng phăng phắc, Bạch Cập làm như không có chuyện gì đi vào phòng ngủ.
Tần Thái giãy giụa bò từ trên giường xuống để nhặt, tấm lưng trắng muốt như ngọc. Bạch Cập đứng cạnh nhìn, sau đó đá hết mảnh vỡ ra xa, rồi đè thẳng lên người cô.
Bạch Cập ấn vai cô xuống, dùng sức ra ra vào vào: "Chịu một lát."
Cô dùng sức vặn vẹp cơ thể: "Sa Ưng, bà đây muốn uống nước."
Đương nhiên là Bạch Cập nổi giận: "Im miệng!"
Tần Thái mở to mắt, nhìn lại thì biết mình nhầm người, đành nhắm mắt không nói nữa.
Bạch Cập làm xong một trận, cảm thấy không còn thú vị, rót một ly nước đưa cho cô. Tần Thái uống sạch một hơi.
Đầu lưỡi đã mất cảm giác rồi, không cảm nhận được hương vị.
Nhìn cô uống xong, Bạch Cập thấy được rồi cầm ly đặt lên tủ đầu giường, lúc hắn xoay người đi ra thì Tần Thái nói nhỏ: "Mẹ, con muốn ăn mì."
Bạch Cập hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài mới phát hiện Lê Minh Uyên và các Phán quan khác đang còn chờ hắn. Người của bộ Phán quan vốn tai thính mắt tinh, nào có việc không nghe ra được người trong phòng là ai. Bạch Cập không để ý, đi vào phòng bếp loay hoay một lúc. Nhóm Lê Minh Uyên còn tưởng hắn làm gì, cuối cùng Bạch Cập bê ra một....tô mì.
Sợi mì làm bằng khoai tây nấu với một quả trứng bên trên, hương thơm tràn quanh nước mũi. Bọn họ trợn mắt há mồm trước cửa thư phòng. Bạch tiên sinh... đang muốn làm gì?
Bạch Cập đặt tô mì trên tủ đầu giường, Tần Thái ngửi được mùi nhanh chóng bò tới. Bạch Cập về lại thư phòng ngồi xuống, tiếp tục giảng giải yếu điểm của pháp trận.
Cơn say này của Tần Thái mất một tuần, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu suy nhược. Bạch Cập "dùng" cả tuần đã thấy mỹ man, sau đó hắn thấy phiền gọi cho Sa Ưng.
Sa Ưng đang bận với lễ tang của Chu Bích Hoa, người đến chỉ có thể là Đàm Tiếu. Khi đó Bạch Cập đang ở thư phòng, hắn luôn lạnh lùng với Đàm Tiếu. Đàm Tiếu đã lành nghề với việc chăm sóc cơ thể của Tần Thái.
Anh chào hỏi Bạch Cập trước, rồi dùng tinh dầu tự chế mát xa cả cơ thể một lần, giúp máu tuần hoàn nhanh hơn. Sau đó xả một bồn tắm nước ấm, ôm Tần Thái từ phòng ngủ vào. Sắc mặt cô còn đỏ bừng, đã một tuần men say chưa hết.
Kiểu này, không chết đã là may mắn.
Cô mở to mắt nhìn Đàm Tiếu, ánh mắt đầy nước: "Đàm Tiếu."
"Ừm" Đàm Tiếu đáp lại, ôm cô vào bồn, hai tay cô như rắn nước quấn lấy cổ anh: "Đàm Tiếu."
Giọng nói làm nũng như mèo con, hơn nữa trên người ko có tấm vải, Đàm Tiếu có chút giữ không được. Anh dùng sức xoa nắn cơ thể cô. Tần Thái xoa nhẹ lên nơi đã phồng lên như lều nhỏ.
Tần Thái đẩy tay cô ra: "Ngoan, đừng lộn xộn."
Mặt Đàm Tiếu đã bừng đỏ, bàn tay kia vẫn cứ khiêu khích anh, Đàm Tiếu không nhịn nổi sờ sờ đầu cô: "Lần sau đừng uống rượu nhiều như vậy nữa."
Đôi mắt Tần Thái đầy phong tình, cô thoáng nghiêng đầu ngậm lấy đỉnh lều, quần tay màu vàng nhạt của anh tức khắc bị ướt một mảng, mặt anh càng đỏ hơn: "Tần Thái..."
Hai người đang nhìn nhau đắm đuối, bỗng Tần Thái hơi ngừng lại nhả miệng: "Ồ, người phía sau kia là ai vậy?"
Đàm Tiếu vừa quay đầu liền thấy Bạch Cập đang như thần giữ cửa, ánh mắt như đao kiếm, dường như muốn đem thứ phía trong chỗ quần bị ướt cắt ra. Hắn không nói lời nào đã tiến lên nắm cổ áo Đàm Tiếu, sau đó đánh một đấm vào bụng anh.
Thể chất Đàm Tiếu làm sao chịu nổi cú đấm của hắn, hự một tiếng, khóe môi đã trào bọt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]