"Cần phải tìm cho ra." Bạch Hà nắm chặt bàn tay, "Có lẽ cô ấy không biết hậu quả, cơ bản là không thể gánh vác nổi chuyện này."
Lữ Liệt Thạch ấn nhẹ lên bờ vai Bạch Hà: "Cậu cảm thấy cô ta không lường trước được sao, lão Bạch, cô ta dám làm như thế chứng tỏ đã có biện pháp phía sau, cậu cần gì phải lo..."
Bạch Hà ngẩng đầu lên nhìn ông ta: "Anh cảm thấy chuyện này có cách gì giải quyết sao."
Lữ Liệt Thạch á khẩu không trả lời được, Bạch Hà đưa ra lệnh chính thức cho toàn bộ Huyền môn dốc sức tìm kiếm. Nhưng mãi vẫn không có tin tức, trong cả Thiên Thư đã dừng lại tất cả thông tin về Tần Thái từ lúc cô biến mất. Dường như cô bốc hơi khỏi thế gian này, không tồn tại trong ngũ hành, sống không thấy người mà chết không thấy hồn.
Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch cẩn thận tìm cô ở Thiên Lư Loan, nhưng chỉ tìm thấy một số lượng lớn hồn phách và cơ thể đến đáng sợ. Bạch Hà tìm hiểu kỹ các phòng thí nghiệm, cảm thấy sợ hãi: "Có thể cô ấy thay đổi hồn phách và thân thể mình để tránh né thiên phạt."
Lữ Liệt Thạch, Yến Tiểu Phi đều ở đây. Ông ta không tin: "Thay đổi hồn phách và cơ thể, thì cũng phải tồn tạo trong tam giới ngũ hành đúng không, làm sao né được Thiên phạt?"
Yến Tiểu Phi bình tĩnh hơn: "Tôi lại cảm thấy có khả năng này. Người với người phân biệt nhau nhờ diện mạo, giọng nói, cơ thể cao thấp đặc thù, có lẽ Thiên đạo cũng phân biệt như thế nhưng dựa vào sự khác biệt của hồn phách và cơ thể. Nếu những đặc trưng này bị cô ta phá đi, rất có khả năng Thiên Đạo không nhận ra được. Nếu Thiên Đạo không cách nào phát hiện, thì làm sao phạt được?"
Những người ở đó hiện lên sự kinh hãi. Mấy năm nay, rốt cuộc cô ta đã thấu hiểu cấm thuật đến mức nào chứ?
"Nếu thay đổi hồn phách và thân thể, cô ta còn là chính cô ta sao?" Lữ Lương Bạc lần đầu liên tiếng, giọng nói trầm thấp. Gần đây anh không quá để tâm đến chuyện của Tần Thái, anh nói lời này khiến Lữ Liệt Thạch gật đầu đồng ý: "Thiên Đạo chỉ công nhận hồn phách, chắc chắn bao gồm cả ký ức và tình cảm trong đó, nếu vậy đã không còn là Tần Thái nữa, thì sẽ biến thành ai?"
Không ai lên tiếng, đối với Tần Thái cả Huyền môn có cảm xúc tương đối phức tạp. Một mặt, xuất thân Tần Thái bất chính, đạp lên máu để đi lên, còn khiến Huyền môn điêu tàn. Cả lúc tại vị Tôn chủ luôn ưu ái kẻ gian tà, khiến chấp pháp Trật Tự lỏng lẻo, trở thành một trò cười. Nhưng ở mặt khác, cô ta đã dùng mười tám năm hoàn thành một cuốn Thiên thư chân chính, để sau này Trật Tự có thể nhìn trước được từng bước mà đi cho cẩn thận. Hơn nữa cô ta còn gánh biết bao tội nghiệt đã tích lũy hàng trăm năm, đây là việc không một Huyền thuật sư nào dám nghĩ đến.
"Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tìm ra cô ấy." Bạch Hà nắm chặt pháp khí của Tần Thái trong tay, cô rời đi mà không đem theo thứ gì, kể cả pháp khí đã bên cạnh nhiều năm. Lữ Liệt Thạch đi đến dìu Lữ Lương Bạc rời đi, nghe vậy thấp giọng khuyên: "Cậu nên cầu nguyện không tìm được cô ấy đi, nếu cậu tìm được tức Thiên đạo cũng tìm được."
Bạch Hà nhìn lưỡi hái màu trăng rằm, góc sắc cứa cả vào tay.
Ngày hôm sau, Lữ Lương Bạc rời khỏi Trật Tự đến trấn Chu Dương. Lữ Liệt Thạch biết con trai mình có khúc mắc trong lòng, chỉ đành phái Lữ Dật đi cùng, nhưng Lữ Lương Bạc từ chối: "Con chỉ muốn đến đó với cô ấy, chỉ một mình con là đủ."
Lữ Liệt Thạch không còn cách nào khác, đời này của ông ta chỉ có một điểm yếu này.
Lữ Lương Bạc mở một cửa hàng giấy đuốc ở trấn Chu Dương, nơi đây đời đời sinh sống vẫn như cũ. Có người thấy anh bị mù, nên thường xuyên đến ủng hộ. Thế nên cửa hàng buôn bán không quá tệ.
Tay nghề cắt dán giấy của Lữ Lương Bạc cao siêu hơn Tần Thái cả ngàn lần, lại có bản lĩnh nên sờ xương đoán mệnh cho người ta, nhờ đó danh tiếng rất rốt. Nơi đây là quê hương của Tần Thái, những lúc rảnh rỗi anh sẽ hỏi thăm chuyện về cô. Dù đã ba mươi năm trôi qua, trấn trên vẫn còn nhiều người nhớ đến cô bé này.
"Cháu đang nhắc đến Tần tiểu muội đúng không, năm đó bà đây nhìn con bé đó lớn lên, sau đó người nào cũng nói nó là yêu quái, nhưng con bé là đứa bé ngoan. Lúc nhỏ rất cần mẫn, tay chân nhanh nhẹn, chỉ là Tần lão nhị thường xuyên đánh chửi...tội nghiệp...."
"Tần tiểu muội sao, chuyện của cô nàng này nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng chẳng dài. Học hết cấp hai đã nghỉ. Bị một tên âm dương sư gì đó mua đi, người này từ bên ngoài đến còn là một người đàn ông độc thân. Hai người này trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, có gì thì ai mà biết được? Nghe nói còn có thai, đến trấn trên tìm bác sỹ Lưu phá đi....Sau đó chắc người kia cũng chán, bán cô ta đi nơi nào đó, lúc về thì sặc mùi yêu khí...."
" Tần Thái? Chà chà, anh nói là Tần tiểu muội con gái Tần lão nhị đúng không? Vốn là một cô gái tốt, đáng tiếc, tôi còn định hỏi cưới nó con trai tôi đấy..."
Lữ Lương Bạc nghe được rất rất nhiều chuyện, thật thật giả giả không biết nên tin cái nào. Anh nghe được chỉ cười cười, không biết lọt vào tai được bao nhiêu. Nơi này là sơn thôn, tuy không thể so với những nơi danh sơn thắng cảnh khác thế mà chuyện thú vị lại không ít. Anh dùng gậy tìm đường đi khám mây núi nơi này, nếu Tần Thái thật sự muốn để lại manh mối gì, thì ngoài nơi này còn để ở đâu được?
Tối hôm nay, mọi người tất bật cày bừa cho vụ xuân. Lữ Lương Bạc vừa xem bệnh cho heo nhà Chu Quốc Trụ xong, anh thật sự là người đa năng, người ngoài gọi anh là Lữ đại tiên. Sắc trời đã tối dần, Chu Quốc Trụ không yên tâm để anh một mình đi về liền ngỏ ý đưa anh đi một đoạn. Lúc đi ngang qua hầm trú ẩn bên đường, phía ấy vọng đến tiếng mắng chửi nghe không rõ từ.
Lữ Lương Bạc nghỉ chân một lát lắng nghe, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Chu Quốc Trụ không để tâm: "Là người điên, đã nhiều năm rồi."
Lữ Lương Bạc cảm thấy hứng thú: "Nghe giọng hình như là phụ nữ?"
Chu Quốc Trụ thở dài: "Chuyện này nói ra thật xấu hổ. Chà, tên thật của người này là Hoàng Tiểu Liên, tính ra chắc đã năm sáu mươi tuổi. Mấy chục năm trước lúc tôi vẫn là đứa bé, bà ấy đã là một cô gái trẻ. Mẹ bà ấy đưa con gái đến nơi này tái giá. Sau đó mẹ mất, bà ấy sống cùng cha dượng. Anh biết đấy, chuyện này khó tránh khỏi nhàn ngôn toái ngữ. Sau một thời gian thì cha dượng nghỉ quẩn uống thuốc sâu tự tử. Bà ấy chịu không nổi cú sốc này nên...."
Lữ Lương Bạc nhíu mày: " Nên phát điên sao?"
Chu Quốc Trụ như có vẻ khó mở miệng, ngẫm một lúc: "Không hẳn thế, sau khi cha dượng mất, bà ấy chạy đến sân phơi lúa của cả làng, tự cởi hết quần áo rồi chứng minh bản thân còn là xử nữ. Sau đó mới phát điên, chà, nói đến cũng là tạo nghiệt."
Lữ Lương Bạc khẽ nhíu mày: "Anh sinh năm bao nhiêu?"
Chu Quốc Trụ sửng sốt, báo năm cầm tinh. Lữ Lương Bạc tính một chút: "Lúc đó...cô ấy cũng chỉ là đứa trẻ."
Lữ Lương Bạc sống một mình nơi thôn dã khiến Lữ Liệt Thạch không yên tâm, thường xuyên phái người đến xem xét tình hình. Bạch Hà cũng thường xuyên lui tới, Lữ Lương Bạc theo anh học tập nhiều năm nên kính nể anh như sư phụ. Bạch Hà lại chưa từng làm lễ chính thức thu nhận đồ đệ này, mỗi lần gặp nhau chủ yếu đề tài xoay quanh trấn nhỏ. Lữ Lương Bạc vô tình nhắc đến chuyện của Hoàng Tiểu Liên. Bạch Hà như hiểu ra: "Khó trách....năm đó ta và với Tiểu Thái vốn không có duyên phận thầy trò, ta nhận cô ấy không chỉ vì mến tài năng, mà bởi vì nhìn thấy con đường sau này. Đã quen biết nhau tức là có duyên, ta sợ con bé càng đi sẽ càng vùi sâu vào tà đạo, thế nên luôn nghiêm khắc dạy dỗ. Thế mà không biết Thiên Đạo đã sớm chôn vào lòng Tần Thái từ lúc mười một tuổi, ta lại ở đây tận bốn năm! Tuy đã tu có dị mắt nhưng vẫn không nhìn thấu được thế đạo luân hồi."
"Tiên sinh đừng tự trách, một khi Thiên Đạo đã an bài thì sao có thể thay đổi được?" Lữ Lương Bạc trấn an: "Có lẽ đúng vì thấy việc đó khiến cô ấy cảm thận tính người vốn ác độc. Thiên Đạo ép uổng người hiền, lại qua loa với người ác mặc họ làm gì thì làm mà vẫn sống tốt. Những chuyện bất bình như thế rất nhiều, thật làm khó tiên sinh."
Bạch Hà vuốt ve lưỡi hái trăng rằm trên tay, anh vẫn luôn giữ pháp khí của cô bên người, ánh mắt dịu dàng: "Tuy cô ấy đã phạm rất nhiều tội, nhưng đó vẫn là người khiến ta tự hào nhất, vẫn luôn như thế."
Hai năm sau, Lữ Lương Bạc đã thành "Lữ đại tiên" danh chấn của cả trấn Chu Dương. Bên này, các trung tâm huấn luyện đang đưa những lứa đầu tiên tốt nghiệp, dần dần hưng thịnh lại Huyền môn. Tính tình Bạch Hà khoan dung, sau khi anh tiếp nhận vị trí Tôn chủ thì bắt đầu bỏ qua các hiềm khích cũ, bỏ qua các xích mích vốn rách bươm như lưới giữa Trật Tự và Nhân Gian. Dần dần đưa Trật Tự vào quỹ đạo phát triển.
Chỉ là những ngày gần đây, Bộ Tra xét của Trật Tự bắt được bốn thanh niên nam nữ, sau khi lấy lời khai thì xác định bọn họ chuyên thuê các ăn xin lớn tuổi đi dập đầu lạy những người nhỏ tuổi hơn. Người quản lý bấy giờ của Bộ Tra xét là Yến Tiểu Phi, hắn cảm thấy hành vi này quá giống với cách làm của Nhân Gian trước kia, lập tức báo cáo lên các trưởng lão.
Lữ Liệt Thạch nhanh chóng báo lên Tôn chủ, qua thêm đợt thẩm vấn nữa thì điểm khả nghi ngày càng nhiều. Bọn họ đăng thông tin lên báo tìm kiếm những người bị các lão ăn xin quỳ lạy, sau khi có thông tin rồi tra trên Thiên Thư, xác nhận bọn họ đã bị lấy mất phúc thọ.
Chuyện này không hề nhỏ, Bạch Hà lập tức phái người lần theo dấu vết, kết quả phát hiện trong một kho hàng tại một gara sửa xe nằm ngoại ô thành phố Tam Họa có một tổ chức đang ẩn náu. Lúc Lữ Liệt Thạch đưa người đến thì bị chặn lại bởi con đường bị hóa thành dòng sông lớn. Lòng ông ta hoảng sợ, không dám tiến lên.
Việc này dần truyền đi, sự an bình khó khăn lắm mới khôi phục lập tức bị gợn sóng trở lại, thuật nghịch chuyển ngũ hành đã tái xuất. Từ trước tới nay trong cả Huyền môn, chỉ có hai người có thể sử dụng tà thuật này.
Bầu không khí cả Trật Tự nặng như chì, tổ chức cướp đoạt tuổi thọ phúc lộc của người khác phi pháp cứ tiếp tục bành trướng. Có lúc Trật Tự ra quân tuyên truyền ngăn cấm các lão ăn xin quỳ lại. Nhưng quỳ một cái được năm đồng, những người vốn không còn gì đã mất như bọn họ lại ngu gì không làm?
Không thể bóp chết chuyện này, ngược lại làm nó thêm trầm trọng. Bạch Hà dẫn người Trật Tự đến bao vây hòng tiêu diệt tổ chức phi pháp, cuối cùng mới thấy được dung nhan của thủ lĩnh tổ chức phi pháp này nhờ dị mắt, mặc đồ trắng tinh như tuyết, tóc suôn dài đến eo, không phải Tôn chủ cũ thì còn là ai?
Toàn bộ Trật Tự nổ tung, Tôn chủ, hắn ta chưa chết sao?
Mà vị Tôn chủ này không hề trốn tránh, hiện giờ nguyên khí Huyền môn chưa hoàn toàn khôi phục, không có ai có thể làm đối thủ với hắn thì việc gì phải ngại?
"Ngài đã vượt qua được Cửu thiên lôi kiếp, vì sao lại muốn đi con đường cũ?" gương mặt Bạch Hà nghiêm túc, bây giờ Huyền môn không chịu nổi bất cứ cuộc chiến nào nữa. Tôn chủ vẫn ngồi giữa vầng trăng tròn, phong thái đó càng lúc giống thần linh hơn: "Chỉ là những kẻ hèn con kiến, làm sao biết được chí lớn Côn Bằng? Ta có sức mạnh đến quỷ thần phải sợ, vì sao phải nghe theo tờ giấy Thiên Thư kia?! Nó muốn ta sống thì sống, muốn ta chết thì chết sao. Muốn ta sống đến khi ta đạt được cái ta muốn, rồi muốn ta chết đi khi còn lại cô đơn sao."
Lữ Liệt Thạch nói tiếp: "Vậy ngài muốn thế nào?"
Ánh mắt Tôn chủ trống rỗng, hắn đã tự hóa đá quá nhiều năm như quên mất tình cảm của nhân loại: "Ta muốn sự tự do tuyệt đối, thời gian không cản ta, tiếng gió không phiền đến ta, Thiên Đạo không được trói ra và thiên địa vạn vật không được phán xét ta."
"Ngài vốn là một kỳ tài hiếm có, chỉ tiếc là quá mức cuồng ngạo."Bạch Hà khẽ than thở, vẻ mặt Yến Tiểu Phi lộ rõ khinh bỉ: "Tôi nghĩ ngài ấy điên rồi."
Lữ Liệt Thạch nhăn mặt: "Cho dù chúng ta mời được các trưởng lão đã ẩn tu, thì có mấy phần nắm chắc sẽ đối phó được với thuật nghịch chuyển ngũ hành đây?"
Đám quản lý cấp cao ai nấy im phăng phắc, chỉ với một cái phất tay có thể dời núi chuyển sông, sức mạnh đã vượt qua kiến thức của tất cả. Thật sự chiến đấu thì có thế thắng được sao? Cho dù có thắng được, thì còn sống được mấy người?
Lữ Liệt Thạch nhìn về phía Bạch Hà, một lát sau trầm giọng nói: "Lão Bạch, kế sách duy nhất bây giờ.....là phải tìm cho ra cô ấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]