Lorbec ngừng cơn thịnh nộ lại và thở hổn hển. Hắn nới lỏng cái cổ áo đang làm mình cảm thấy khó thở ra.
Kohen đã im lặng, đôi bàn tay để ở hai bên sườn của anh nắm chặt lại.
“Cho nên, bây giờ, đội trưởng Kohen Karabeyan …” Lorbec ngừng lại một chút, rồi hắn nói với giọng điệu bình thường: “Ngươi có thể đi ra ngoài, bĩnh tĩnh ngẫm nghĩ lại những gì ta vừa nói. Và tự hỏi vì sao cha của ngươi lại gửi ngươi đến sở cảnh sát khó nhằn nhất cả vương quốc Tinh Thần, thậm chí là toàn bộ phía Tây đại lục. Còn có, nhớ giúp tiểu thư Jorah ngoài cửa nhặt đống văn kiện kia lên … tất cả đều là lỗi của ngươi.”
Cửa mở. Kohen chậm rãi bước ra, nhưng trong ánh mắt của anh bây giờ tràn đầy sự cô đơn và bất đắc dĩ.
Nó khiến cho tiểu thư Jorah đang nhặt văn kiện bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng thay.
‘Tất cả những gì cảnh sát trưởng Lorbec vừa nói với ta, ta đều biết.’
Kohen yên lặng suy nghĩ.
Anh đưa tay về hướng cái giá để kiếm ở ngoài văn phòng cảnh sát trưởng để cầm về bội kiếm của mình.
‘Nhưng mà, ngay cả một vị cảnh sát trưởng trẻ tuổi nhất với những mưu tính sâu xa như vậy, cũng không dám đối mặt trực diện với các băng đảng xã hội đen đang thống trị thế giới ngầm này.’
‘Vậy thì phải làm thế nào để có thể thay đổi được vương quốc đây?’
Kohen chậm rãi đưa tay xuống.
Anh bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt tiểu thư Jorah đang thu nhặt văn kiện. Mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/232832/quyen-1-chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.