Vị bác sĩ theo như lời của Willow rất nhanh được áp giải đến.
Thales quan sát kỹ càng người đàn ông kỳ quái ở trước mặt này.
Ông ta khoảng chừng đã ngoài năm mươi, đầu gần như hói nhưng diện mạo lại vô cùng nổi bật, chiếc mũi lớn trên gương mặt hẹp, đôi mắt xanh lục liên tục chuyển động kết hợp với nụ cười xấu xa tạo cho người khác một cảm giác quái dị và khó chịu.
“Ngài hẳn là tân hoàng tử”, ông già có vẻ ngoài kỳ lạ này khoác một chiếc áo da màu vàng, trông nó khá bẩn vì quãng thời gian ở trong ngục tối. Ngoài ra, trên người ông ta còn có mùi dược liệu rất kỳ quái. Ông ta bật cười vô cớ và cúi đầu xuống. “Kẻ hèn này tên Ramon”.
“Là một bác sĩ.”
Thales nhướng mày.
Cậu vẫy tay ra hiệu cho Wya đóng cửa phòng lại sau khi những người lính áp giải đã rời đi.
“Ông biết thân phận của tôi?”
Ramon rướn cổ lên phía trước, thỉnh thoảng lại gật nhẹ một cách quái dị, kết hợp với nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt, trông ông ta thực sự rất giống một nhà ảo thuật.
“Hehe, tin tức luôn truyền đi rất nhanh, còn nhanh hơn so với ngài tưởng… Đặc biệt là những người lính ở xung quanh đều đang bàn luận về tên của ngài.”
Giọng Putray chậm rãi vang lên, “Rất tốt, có một người ở đây đang cần được điều trị, nếu ông là bác sĩ…”
Putray nhìn về phía Jorah.
Ramon nở một nụ cười quái dị, rồi rướn cổ liếc sang Jorah.
“Tôi có thể thử, nhưng không thể đảm bảo”, Ramon bước tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/1011862/quyen-3-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.