“Nếu như mục tiêu của sát thủ là anh… Vậy thì ai là người muốn lấy mạng anh?”
“Ngài công tước, hãy dành một chút thời gian để nhớ lại,” Giọng nói của Thales không khác gì một chiếc búa gắn đầy đinh gõ thẳng vào tim Zayen: “Anh định làm gì vào ngày hôm đó? Gặp ai? Có người nào biết lộ trình của anh?”
Zayen thở ra thật sâu, không để lộ cảm xúc gì. Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó cứ thế mà hiện lên trong đầu anh ta một cách không thể kiểm soát được.
Zayen nhìn thấy trong đám người bị ám sát có Gilbert nên đã ra tay giúp đỡ vì muốn lấy được thiện cảm của ông.
‘Những tên sát thủ kia.’
‘Thằng nhóc kia nữa.’
‘Còn cả… những người mà biết mình sẽ đi đâu.’
Thales lạnh lùng thốt ra từng câu, từng chữ: “Đó có phải là những người mà anh nghĩ là đồng minh của mình? Những người đã chung tay góp sức vì một Star tươi đẹp hơn? Những người đã hứa hẹn cho anh một tương lai rạng ngời?”
Thales quay đầu, khẽ than: “Cũng phải thôi, trong những người có tư cách ngồi lên ngai vàng, anh là người trẻ tuổi nhất, có hình tượng đẹp nhất, được dân chúng yêu thích nhất, và có khả năng nhất – Bọn họ cũng đã nói như vậy với anh sao?”
Đám đông nín thở cuối cùng cũng đã bắt đầu ồn ào.
Trong đại sảnh, mỗi người có mặt đều có phản ứng khác nhau với màn trình diễn của Thales.
Phía sau Bá tước Karabeyan, cảnh sát Kohen trẻ tuổi kinh ngạc nhìn cậu bé kia.
‘Nó… thực sự chỉ mới sáu, bảy tuổi?’
‘Lúc mình bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/1011825/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.