Thales bị thương không nhẹ được một thành viên của đội phòng vệ cõng trên lưng.
Cơn đau ở vai và cánh tay trái đã đánh thức ý thức của cậu dậy.
‘Mình đang ở đâu?’
Cậu ra sức lắc lắc đầu.
Người Xuyên Việt phải mất một lúc mới nhận ra mình đang được hộ tống bởi đoàn Vệ binh Hoàng gia tinh nhuệ, dẫn đầu bởi cô gái mặc áo choàng, vững bước tiến về phía trước.
Gilbert và Jenny thì đi cùng với cô gái đó. Dường như họ đang nhỏ giọng trò chuyện.
Thales hít sâu một hơi. Với tinh thần mỏi mệt, cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Bọn họ đang đi qua một bức tường cung điện màu đen, xám, vừa dày vừa to, kéo dài như vô tận. Thân tường nham nhở và bị hư hại ở nhiều chỗ khác nhau, tựa như nó đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Các Vệ binh bước đều bước, tiến tới trước một cánh cửa rất lớn làm bằng thép và được điều chỉnh phức tạp bằng rất nhiều sợi dây thừng. Dưới hàng chục chiếc nỏ khổng lồ trên đỉnh bức tường cung điện, các Vệ binh trao đổi khẩu lệnh với binh lính ở trạm gác được canh giữ nghiêm mật, rồi mới được cho qua.
Thales há hốc mồm, sững sờ nhìn lên bầu trời đầy sao và ánh trăng.
Mặt đất dưới chân, từ đường đất lầy lội cho đến đất đá thô ráp, rồi đến những viên gạch lát nền tinh xảo được tỉ mỉ chế tạo bằng vật liệu không rõ nguồn gốc. Những ngọn đèn Vĩnh Cửu ở hai bên đường thì càng ngày càng lớn, càng lúc càng sáng.
Một toà cung điện to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/1011816/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.