Chương trước
Chương sau
“Gia tộc Đại Bàng Trắng phản ứng còn nhanh hơn so với chúng ta tưởng. Hai giờ trước, Đại Bàng Sắt đã tới thành Vĩnh Tinh. Điều này sẽ giúp bệ hạ có nhiều thời gian chuẩn bị hơn trước khi tin tức được lan truyền.” Zayen lịch lãm ngồi trên một cỗ xe ngựa không có gia huy do hiệp sĩ Seychelles điều khiển.
Sau khi nói xong những lời đó với vẻ mặt lạnh lùng, hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Một cỗ xe ngựa bí ẩn khác cũng dừng ở bên cạnh. Cả hai đều mở cửa sổ xe để cho hai vị chủ nhân bên trong tiện nói chuyện với nhau.
“Nhưng vậy thì đã sao? Cá dù có bơi nhanh đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi dòng nước siết. Đây là dòng nước siết mà bệ hạ nhất định phải đối mặt.” Một giọng nói the thé vang lên từ cỗ xe ngựa ở bên cạnh.
“Nhưng tình báo của chúng ta có vấn đề,” Zayen lạnh lùng nói: “Sứ đoàn có một nhân vật lớn ngoài ý muốn… Hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng.”
“Các người muốn từ bỏ?”
Zayen dừng lại một chút, rồi hít một hơi sâu: “Không. Không. Kế hoạch vẫn như cũ.”
Đã không còn cách nào để quay đầu lại nữa rồi, chẳng phải vậy sao?
“Vậy thì tốt rồi.” Chỉ nghe thấy giọng nói the thé kia nói một cách lãnh đạm: “Tổng sắc lệnh đã ban hành. Trong thời gian ngắn, các quý tộc sẽ lần lượt đến. Đến thời điểm kia, phản ứng chính thức của Aixenter cũng sẽ đến: huy động quân đội, yêu cầu lãnh thổ, đe doạ chiến tranh. Đoán xem, bệ hạ sẽ phản ứng như thế nào? Chịu nhục, hay vẫn bất chấp tất cả để đưa vương quốc của chúng ta vào địa ngục?”
“Mà dám làm ra một việc lớn như vậy, các người cũng đủ tàn nhẫn…”
Zayen thở dài, sau đó khẽ lắc đầu: “Như câu nói của gia tộc ông: “Quyền lực đến từ bạo lực”. Đây là một bước tất yếu. Tôi cần phải xác định thái độ và lập trường của ông. Ông vẫn luôn từ chối gia nhập “Ngôi sao mới”, điều này khiến chúng tôi vô cùng phiền lòng.”
Giọng nói còn lại cười to: “Xem ra các người rất tự tin vào bản thân mình! Cũng không trách được – ngẫm lại mà xem, lãnh chúa thành Ngọc Lục Bảo, công tước thủ hộ Bờ Nam trẻ tuổi, lịch thiệp, đức tính hơn người, Zayen Covendier được bệ hạ chọn làm người thừa kế! Thật là một bức tranh đẹp biết bao!”
“Chúng tôi nguyện hứa trên vinh quang của gia tộc rằng, sự thống trị của ông ở Hoang Mạc Tây sẽ không bao giờ bị rung chuyển, thậm chí còn có thể hưởng lợi từ sự suy tàn của Bắc Cảnh,” Giọng nói của Zayen vô cùng nghiêm túc mà chân thành: “Hơn nữa cũng chưa chắc đã là tôi… Star cũng có thể áp dụng chế độ Tuyển Cử Quân Chủ, có đúng không?”
Hắn hơi rướn người lên phía trước và nói hết sức nhỏ và chậm rãi:
“Mà là một trong sáu người, ông cũng là người có thể được chọn.”
Khoảng lặng kéo dài hơn mười giây giữa hai cỗ xe ngựa.
“Được rồi, từ bây giờ, cậu có sự cam đoan của tôi,” Giọng nói the thé ranh mãnh nói: “Nếu như Star đi tới một bước đó, không có bất ngờ gì, gia tộc Fakenhaz sẽ thuận theo xu thế chung.”
Zayen khẽ siết bàn tay.
Hắn buộc mình phải kìm nén sự nóng nảy ở trong lòng.
‘Lão già này.’
‘Vẫn không dễ gì mà chịu đặt cược.’
‘Chẳng lẽ ông ta còn cho rằng Fakenhaz cũng có cơ hội? Hay đơn giản là ông ta đã bắt tay với những nhà khác? Cullen? Nanchester? Hay là Tabark bất khả thi nhất?’
“Tôi sẽ nhớ kỹ… thái độ của Fakenhaz.” Chủ nhân Hoa Diên Vĩ tam sắc thản nhiên nói.
Mặc dù Zayen hết sức ung dung, thế nhưng hắn vẫn cực kì kiêng kị người ngồi trên cỗ xe kia: trên danh sách của hắn thì trình độ uy hiếp của ông ta chỉ đứng sau vị công tước mập mạp thủ hộ vùng biển phía Đông kia, và thậm chí còn xếp trên Rồng Một Mắt của Nanchester.
Giọng nói the thé lại cười lớn, tiếp tục nói: “Hết sức vinh hạnh, bệ hạ Zayen tương lai! Nghe nói dạo gần đây ngài bận tối mắt tối mũi vì chuyện của bang Bình Máu? Không phải các người hợp tác khống chế đám xã hội đen ấy ư? Lão già Cullen cứ thế mà đứng nhìn?”
Zayen nghe thấy hai chữ “bệ hạ” liền cau mày lại, âm thầm bĩu môi: “Cảm ơn về sự quan tâm. Tất cả đều trong tầm kiểm soát. Hôm nay đến đây thôi, tôi còn phải tới cung điện Phục Hưng. Mà hiện tại thì ông nên quay về Tàn Tích để đích thân tiếp nhận chỉ dụ của bệ hạ.”
“Không cần lo lắng,” Giọng nói the thé đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Fakenhaz chưa bao giờ vắng mặt.”
“Rất tốt, thưa ngài Fakenhaz. Rất mong chờ được gặp lại ông.” Zayen để lại một câu nói cuối cùng trước khi rời đi.
“Đúng vậy,” Giọng nói the thé cười cười: “Tôi cũng rất mong chờ, sau mười hai năm, mười chín nhà quý tộc lại đoàn tụ tại vương đô… Ha ha.”
Hai cỗ xe ngựa khởi hành về hai hướng ngược nhau, càng chạy càng xa.
Zayen cúi đầu, xoa xoa sống mũi.
“Thưa ngài,” Giọng nói của Seychelles vọng qua cánh cửa đằng trước: “Phía trước có gì đó không đúng.”
Zayen mở hai mắt ra.
Phía xa xa bên ngoài xe ngựa, một âm thanh sắc bén, kỳ quái dồn dập truyền đến.
Seychelles buông roi ngựa trong tay ra, nắm lấy chuôi kiếm bên hông và lạnh lùng nói: “Dường như có một chiếc xe ngựa bị ám sát.”
………
“Giữ bình tĩnh,” Nhìn đám ăn xin đang nằm hoặc đứng hai bên đường phố, Gilbert nghiêng người lên phía trước với sắc mặt lạnh lùng. Sau đó ông kéo một cánh cửa sổ nhỏ ở trước thùng xe ra, do dự một lúc, rồi vẫn quyết định nói nhỏ: “Quý cô Jenny, có sự bất thường xung quanh chúng ta.”
Qua khung cửa sổ nhỏ, Thales nhìn thấy bóng lưng Jenny khẽ run lên.
“… Sát thủ?” Nàng chậm rãi nói: “Vì đứa nhỏ kia mà đến?”
Chẳng biết vì sao, Thales lại nghe ra một chút cảm xúc bất ổn từ câu nói này của Jenny.
Cậu còn để ý thấy Gilbert lo lắng khi nhìn về phía Jenny.
“Chưa hẳn.” Vị quý tộc trung niên nói khẽ.
‘Chưa hẳn?’
Thales nhìn con dao găm JC dắt bên hông mình và không khỏi ngơ ngác khi nghe thấy câu đó.
‘Ngay cả Yodel còn khẳng định đó là sát thủ, vì sao Gilbert phải nói với Jenny là “Chưa hẳn”?’
“Chuẩn bị sẵn sàng tăng tốc và thoát khỏi chúng.”
“Nhưng trước khi bọn chúng thực sự hành động, Jenny, tuyệt đối phải bình tĩnh! Tuyệt đối! Hãy nhớ rằng họ chưa hẳn đã là sát thủ.” Sắc mặt vị quý tộc trung niên vô cùng nghiêm trọng. Dường như ông cảm thấy những gì mình nói với Jenny có gì đó không ổn lắm nên đã bổ sung thêm một câu: “Yodel, cậu cũng thế!”
“Họ đến vì tôi sao?” Thales hỏi với vẻ nghiêm túc.
“Với tình hình hiện giờ thì tạm thời chưa rõ.” Gilbert quay trở lại chỗ ngồi. Ánh mắt sắc bén của ông liếc xung quanh cỗ xe ngựa: “Sự tồn tại và tung tích của ngài trên lý thuyết thì vẫn chưa bị lộ, nhưng mong ngài hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”
“Ít nhất là bảy,” Tuy rằng vô hình, thế nhưng giọng nói khàn khàn của Yodel vẫn lọt vào tai hai người một cách quỷ dị: “Có kỹ năng ẩn nấp, đào tạo bài bản, được bố trí trên đường tới cung điện Phục Hưng.”
“Tôi đã sẵn sàng, có thể tăng tốc bất cứ lúc nào. Hai người ngồi vững.” Giọng của Jenny vang lên. Nó còn kèm theo chút cảm giác lạnh lẽo khi truyền đến tai Thales.
“Jenny, bình tĩnh!” Dường như Gilbert có chút không bình thường, ông nói những lời này với Jenny bằng một giọng cực kì nghiêm túc.
Ngay cả với Thales có ít kinh nghiệm nhất, giây phút này cũng cảm giác được Jenny có gì đó không thích hợp.
Xe ngựa vượt qua một ngã rẽ, lao nhanh trên mặt đất. Khu Trung Ương chỉ còn cách đó hai dãy phố.
Nhưng đúng vào lúc này.
Một ông già ăn xin ở bên trái bọn họ khi nãy vẫn còn đang rên rỉ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Ông ta dùng cả tay và chân để đuổi theo con ngựa và chìa tay về phía Jenny để xin tiền.
*Độp*
Tiếng roi ngựa vang lên, cả cỗ xe bắt đầu rung lắc dữ dội!
Không hề báo trước, xe ngựa đột ngột tăng tốc!
Gilbert biến sắc. Ông ta bất ngờ bổ nhào về phần trước của thùng xe, chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến phản ứng của Thales, hô lớn lên: “Jenny, không! Đợi đã…”
Nhưng đã không kịp.
Jenny tại vị trí đánh xe đột nhiên quát lên một tiếng đầy giận dữ!
“Đến đây! Lũ vô liêm sỉ!”
Cổ tay Jenny quay nhanh. Đi cùng với nó là tiếng roi quất mạnh vào người ông già ăn xin kia!
*Bộp*
Sức mạnh khổng lồ tuôn ra. Một dòng máu bắn ra khỏi người ông già ăn xin.
Sau khi văng ra xa năm mét cùng với máu của mình, một thanh loan đao ngắn rơi ra khỏi cổ tay áo ông ta.
Khi mà Thales vẫn còn đang kinh ngạc và cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, thì một người ăn xin phía sau xe bất ngờ nhảy chồm lên. Hai tay hắn nắm một con dao găm, giận giữ hét lớn:
“Hành động!”
Trong số hàng tá những người ăn xin và kẻ lang thang, hơn chục bóng người đã lao về phía xe ngựa!
Sắc mặt Thales kịch biến.
Sát thủ, không chỉ có bảy tên!
Đáng tiếc, lúc cậu đếm được số lượng sát thủ, thì cũng là lúc chúng đã phát động cuộc tấn công!
Hai con ngựa bị tấn công đầu tiên. Chỉ thấy hai tên sát thủ lướt qua bụng ngựa, kèm theo đó là tiếng rên rỉ của hai con chiến mã màu đen và máu tươi bắn ra.
Trong cơn thịnh nộ và những cú vung roi của Jenny, cỗ xe ngựa vẫn lao theo quán tính về phía trước. Nhưng sau đó nó đụng phải con ngựa đã ngã, toàn bộ thùng xe bị lật nghiêng sang một bên!
Jenny nhảy bật lên, dùng roi quất tên sát thủ ở bên cạnh ngã lăn xuống đất.
Nàng như phát điên, nghiến răng, rút thanh trường kiếm bên hông ra rồi quay đầu lại và đâm một phát vào ngực trái của một tên sát thủ ở ngay phía sau.
*Rầm*
Cuối cùng thì thùng xe đổ nghiêng ra giữa đường.
Ngay trước khi cỗ xe bị lật, Thales đã được Gilbert ôm chặt vào lòng. Sau đó, bọn họ ngã sấp xuống một bên cửa sổ cùng với cỗ xe.
Ba tên sát thủ nhảy lên trên thùng xe đã bị lật ngang!
Khi mà Thales bàng hoàng định đứng dậy, thì Gilbert đã đè cậu xuống một bên.
*Choang*
Ra tay không phải là sát thủ, mà là Gilbert. Ông bình tĩnh rút cây gậy chống ra, vung tay lên, và đập vỡ hoàn toàn cửa kính trên đầu mình!
Mảnh vỡ bắn thẳng lên trời. Ba tên sát thủ lấy tay che mắt theo bản năng!
Cây gậy của Gilbert nhô ra ngoài như một con rắn độc. Một lưỡi kiếm sắc bén nhô ra khỏi đầu gậy, chọc thẳng rồi rụt về một cách chuẩn xác. Ngay sau đó, một tên sát thủ đã ôm lấy cổ và ngã xuống.
Thales ôm chặt đầu, cảm nhận được từng mảnh kính vỡ rơi xuống quanh thùng xe.
Hai thanh trường kiếm tiến dần lên thùng xe và đâm về phía Thales. Gilbert dùng tay trái rút thanh liễu kiếm quý tộc ra và làm chệch chúng sang hai bên với một sức mạnh và kỹ năng cực kì xảo diệu.
*Xoẹt* Hai lưỡi kiếm, một cái cắm vào chiếc sô pha bên trái Thales, cái còn lại lướt qua tay phải cậu, đâm vào không khí.
Thales nghiến răng, cảm nhận được cảm giác lạnh như băng truyền đến từ cánh tay phải của mình.
Một trong những sát thủ đã nhìn thấy cảnh tượng trong xe ngựa.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc hét lên: “Không…”
Thế nhưng sát thủ còn chưa kịp nói xong, thì đã bị cắt ngang.
Yodel xuất hiện ở phía sau hai sát thủ như một hồn ma, rồi thanh đoản kiếm tối màu cứa ngang gáy họ.
Hai tên sát thủ ăn mặc rách rưới mềm nhũn người, lập tức ngã xuống.
“Đưa cậu ấy đi!” Gilbert gầm lên, chặn mảnh vỡ kính bay tứ tung, rồi nhấn một phát vào thùng xe, nhảy ra ngoài.
Yodel tóm lấy dây lưng của Thales, kéo cậu ra khỏi đó.
Trong những tiếng gầm thét đầy giận dữ của Jenny, Thales nhìn thấy rõ tình huống xung quanh: dưới ánh sáng của đèn Bất Diệt chiếu rọi, bảy, tám tên sát thủ cải trang thành ăn mày, kéo theo những chiếc bóng dài và lao về phía cỗ xe ngựa bị lật!
Những người qua đường không liên quan vừa la hét, vừa kêu gào, bỏ chạy tán loạn. Đường phố bỗng trở nên hỗn loạn.
Gilbert đá một mảnh vỡ của chiếc xe ngựa về phía sát thủ gần nhất, rồi dùng hai thanh kiếm bức một tên sát thủ tay trái cầm đao phải lùi lại.
Thân hình Yodel chập chờn. Sau khi cắt đứt cổ họng của một tên sát thủ đang vọt tới, anh lập tức ôm Thales vào lòng bằng một tay.
Đúng lúc Yodel chuẩn bị tiến vào Con Đường Bóng Ma, thì một việc kỳ lạ đột ngột xảy ra!
*Rít*
Một âm thanh chói tai bất ngờ bùng nổ trong không khí!
Cánh tay đang ôm chặt Thales của Yodel đột nhiên thả lỏng ra.
*Rít*
Đó là một âm thanh cao vút, có đề-xi-ben cực lớn!
Trong khoảnh khắc ấy, Thales cắn chặt hai hàm răng lại với nhau vì đau đớn. Cậu cảm thấy thứ âm thanh này như thể sắp khiến đầu mình nổ tung.
‘Chết tiệt! Đây là âm thanh gì?’
Cậu bịt hai lỗ tai lại theo bản năng! Thế nhưng tiếng rít đó như là một sóng âm ma thuật, len lỏi sâu vào trong não bộ Thales mà không phải chịu bất cứ sự ngăn cản nào!
*Rít*
Tiếng rít vẫn còn tiếp tục. Cả Gilbert và Jenny dường như cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Vẻ mặt hai người nhăn nhó, cử động khó khăn. Thậm chí trong lúc Jenny còn đang lắc lư thì bị một thanh đao cứa vào tay trái.
*Rítttttt*
Sóng âm ma thuật kia càng ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Yodel run rẩy chống lại sự xâm lấn của nó. Anh ta cúi đầu xuống và Thales biết rằng anh ta đang nói chuyện. Thế nhưng trong đầu Người Xuyên Việt hiện giờ chỉ toàn những tiếng rít chói tai, về cơ bản thì không thể nghe được gì.
Thales híp mắt, cố nén cơn đau ở màng nhĩ và dùng hết sức bịt chặt hai lỗ tai lại. Khi vừa ngẩng đầu lên, cậu khiếp sợ khi trông thấy những tên sát thủ vẫn có thể tự do hành động, mặc cho khuôn mặt chúng đang vặn vẹo vì đau đớn. Năm tên trong số chúng đồng loạt đưa tay ra đằng sau và móc ra một món vũ khí, rồi ngắm thẳng về phía cậu và người hộ vệ đeo mặt nạ.
Thập tự cung.
Hay còn được gọi là “nỏ”.
Trong lòng Thales cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vụ ám sát đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.
Lẫy nỏ đồng loạt rung lên.
Trong thứ sóng âm ma thuật dày đặc kia, Thales không nghe được tiếng của dây nỏ, thế nhưng năm bóng đen thon dài đã xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu.
Ngay sau đó, Thales liền bị Yodel ném ra xa vài mét.
*Rítttttt*
Trong tiếng rít giày xéo ruột gan, giữa cơn cuồng phong trên không trung, Thales tuyệt vọng khi nhìn thấy những bóng đen kia bay vút đi, còn thân hình Yodel đang quay cuồng bỗng run lên bần bật!
‘Không!’
‘Yodel!’
Cậu sợ hãi nghĩ.
Thales ngã xuống đất và lộn nhào hai vòng.
*Rítttttt*
Sóng âm ma thuật kia càng ngày càng gần.
Cậu bịt hai lỗ tai và cố gắng đứng dậy trong sự đau đớn và run rẩy, nhưng lại gặp một bóng người ăn mặc quần áo rách rưới ở ngay trước mặt.
Đó là một người ăn xin trẻ tuổi, lôi thôi và có khuôn mặt thanh tú, non nớt, không lớn hơn Thales là bao.
Chỉ thấy đôi môi cậu bé đó hé mở và rung với tần suất cực cao!
Khi cậu ta tiến lại gần, thứ sóng âm ma thuật tra tấn người nghe kia cũng tiến sát lại gần theo.
Cậu bé ăn xin kia lạnh lùng rút một con dao găm từ bên hông ra.
Thales đang cố cắn răng chịu đựng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cậu nghe theo bản năng được mình rèn luyện ra trong hơn một tháng này mà đưa chân phải về sau, giơ cao tay trái lên và chuyển trọng tâm ra đằng sau để bày ra một tư thế tiêu chuẩn của kiếm thuật quân dụng phương bắc.
Một trong ba thức phòng thủ, Cơ thể Sắt.
Con dao găm lao vụt tới, đâm xuyên qua cánh tay trái của cậu.
Cơn đau ập đến, nhưng Thales biết, bản thân mình đã lựa chọn đúng.
Người ăn xin trẻ tuổi hơi sững sờ, nhưng sau đó cậu ta lập tức há to mồm và hướng thẳng về phía Thales. Khi môi và lưỡi cậu ta rung lên, tiếng rít kia ngày càng trở nên cao vút!
*Uuuuu*
Cảm giác trong khoảng khắc ấy khiến Thales nhắm nghiền mắt lại!
Cậu hét lên một cách điên cuồng và vô ích, như thể muốn đào màng nhĩ ra khỏi lỗ tai của mình vậy!
‘Ngừng lại!’
Cậu đột ngột thu hai tay về và bịt kín lỗ tai trong vô thức!
‘Ngừng lại!’
Con dao găm bị rút ra khỏi cánh tay trái của cậu, một vệt máu bắn ra khỏi đó!
‘Ngừng lại!’
Thales căng mặt ra vì đau đớn. Hai đầu gối cậu khuỵu xuống.
‘Ngừng lại!’
Con dao găm kia lại được đâm về phía cổ họng của cậu.
‘Mau ngừng lại!’
Trong giây cuối cùng, Thales tuyệt vọng mở mắt ra, rồi nhìn thấy khuôn mặt máu lạnh của tên sát thủ trẻ tuổi đang dần biến thành một khuôn mặt mờ ảo khác.
Đó là khuôn mặt của một cô gái có hàng lông mi thon, dài, đang trừng đôi mắt sáng ngời, tò mò nhìn cậu.
“Ơ? Bạn tên là Ngô Tập Nhân?”
“Thật là một cái tên kỳ quái.”
“Tên tôi? Bạn đoán xem…”
Người Xuyên Việt run rẩy, vươn tay về phía khuôn mặt mơ hồ kia.
Sự phấn khích và cảm giác nóng bỏng ùa vào trong trái tim cậu cùng lúc.
Vai trái của cậu đau đớn. Tiếng rít bên tai thì càng ngày càng lớn, che lấp đi lời nói tiếp theo của cô gái, chỉ thấy đôi môi mờ ảo của nàng lúc đóng, lúc mở.
‘Ngừng lại.’
Cậu nỉ non trong vô thức.
‘Ngừng lại.’
‘Tôi không nghe thấy nàng nói gì!’
‘Ngừng lại!’
Cậu đột nhiên duỗi tay ra và nắm lại, tựa như tóm được thứ gì đó từ khoảng không.
“Ngừng lại!”
Cậu lẩm bẩm.
Sau đó…
Thế mà thứ sóng âm ma thuật kia thực sự ngừng lại.
Đầu cậu không còn cảm giác rối loạn nữa.
Màng nhĩ cũng không đau đớn.
Hình ảnh trước mắt trở lại bình thường.
Thales run rẩy mở to hai mắt.
Con dao găm đâm về phía cổ họng của cậu kia, lúc này đang cắm vào vai trái.
Trong khi chủ nhân của nó, tên sát thủ trẻ tuổi kia thì đang nắm vào cán dao và quỳ gối xuống, không còn chút sức lực.
Thiếu niên sát thủ gục mặt vào trong lòng Thales, khoé miệng co giật, toàn thân run rẩy.
Thales nhìn cậu ta với vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt thiếu niên sát thủ dần trở nên tái nhợt. Cậu ta cũng nhìn Thales với một ánh mắt chứa đầy sự hoang mang và khó hiểu.
Tại sao?
Thales đọc được thông tin như vậy từ trong mắt cậu ta.
Người Xuyên Việt cũng muốn biết tại sao mà mới vài giây trước, một sát thủ dị năng còn đang hung dữ định giết người thì… ‘Khoan đã!’
‘Khoan đã.’
‘Đây là…?’
Thales đỡ sát thủ, cúi đầu thở hổn hển.
Trong không gian được tạo ra bởi vòng tay của hai người, Người Xuyên Việt nâng bàn tay phải ấm áp của mình lên.
Cậu run rẩy, nhìn về thứ ẩm ướt, ấm áp nằm ở trên tay của mình.
Đó là một quả cầu màu đỏ có hình dạng không đồng đều.
Và có không ít cái ống cắm vào nó.
‘Dường như nó đang… đập?’
Thales tập trung ánh mắt.
Cậu nhìn thấy rõ.
Cặp đồng tử màu xám của cậu đột nhiên co lại!
Ở kiếp trước, điểm môn sinh thời trung học của cậu không tốt cho lắm. Sau đó lên đại học, rồi trở thành một nghiên cứu sinh, kiến thức về sinh học của cậu càng tiến nhanh hơn… theo hướng thụt lùi.
Thế nhưng nó cũng không ngăn cậu nhận ra thứ mà mình đang giữ trong tay.
Nó vẫn còn nóng, vẫn đập đều đều…
Màu đỏ tươi, ẩm ướt…
Một trái tim!
Mạch máu giữa hai tâm nhĩ của nó không thể hút được máu tươi, đột ngột co giật.
Thales vô thức nhìn về phía ngực của mình, rồi lại nhìn về phía ngực của tên sát thủ trẻ tuổi. Nhưng lồng ngực của bọn họ đều nguyên vẹn và không hề hấn gì, không một giọt máu.
*Bịch* *Ịch**Ịch*
Trái tim này đập càng ngày càng chậm.
Càng ngày càng yếu.
Thales sững sờ mất vài giây, rồi run lên bần bật!
Trái tim sống đẫm máu trượt khỏi tay cậu, rơi xuống giữa hai đầu gối của sát thủ!
Hô hấp của sát thủ trẻ tuổi càng lúc càng yếu, sắc mặt thì tái nhợt. Dường như cậu ta đã nhận ra được vận mệnh của bản thân.
“Lucy…” Cậu ta lờ đờ rên rỉ bên tai Thales.
Và đây cũng là di ngôn cuối cùng của cậu ấy.
Cho đến khi ngừng nhúc nhích.
Tiếng chém giết xung quanh cuối cùng cũng quay trở lại bên tai Thales.
Toàn thân Người Xuyên Việt run rẩy. Cậu vươn cánh tay phải dính đầy máu tươi nóng hổi lên để rút con dao găm trên vai trái. Sau đó cậu ném nó đi mà không thèm nhìn, rồi vừa lăn vừa bò để thoát khỏi tên sát thủ trẻ tuổi kia.
Xác của sát thủ trẻ tuổi gục xuống một cách vô lực, đổ ập lên … trái tim.
Trái tim của chính cậu ta.
‘Đây là… cái gì?’
‘Mình lại “mất kiểm soát”?’
Thales rùng mình khi nhớ tới Yodel bị bao vây bởi nỏ lúc nãy.
Cậu quay đầu lại theo bản năng, thế nhưng ngoại trừ xác đám sát thủ nằm rải rác cạnh xe ngựa, thì đã chẳng còn gì.
Thales vừa mới chạm vào lỗ tai vẫn còn đau của mình… thì một sát thủ khác đã nhảy xuống cạnh cậu.
Trong khoảnh khắc tiếng rít kia biến mất, đám sát thủ đã nhận ra sự bất thường ở góc này. Dưới sự giằng co của Gilbert và Jenny, chúng đã phải vất vả lắm mới đưa được người sang tiếp viện.
Sát thủ chạy đến tiếp viện kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu niên đang nằm sấp dưới đất, rồi quay sang nhìn Thales trước khi vung cánh tay phải lên mà không chút do dự. Một thanh kiếm ẩn hiện ra ở dưới cổ tay của hắn.
Thales đưa tay về phía JC và nghĩ về khả năng thành công của hai lựa chọn: chạy trốn hoặc phòng thủ.
‘Hoặc là’ – Cậu liếc nhìn xác của tên sát thủ trẻ tuổi – ‘Dùng sức mạnh này…’
Đúng lúc này!
Một cơn đau dữ dội bùng lên khắp người Thales!
“Á!”
Thales cắn chặt răng, ngã sang một bên!
Phảng phất như ai đó đang xé rách linh hồn của cậu vậy!
‘Không!’
‘Không!’
Nhưng sát thủ không thèm bận tâm đến tình trạng của cậu mà chỉ lạnh lùng đâm lưỡi kiếm ẩn về phía trước. Thế nhưng vào lúc này, Thales thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Cậu chưa bao giờ trải qua cơn đau kinh khủng đến như vậy.
Như thể mọi phân tử trong người cậu đang gào thét phản đối!
“A!”
Cuối cùng thì Thales đã không thể chịu được nỗi đau đớn đến tột cùng này mà la hét, co quắp, trơ mắt nhìn kiếm của tên sát thủ đâm tới.
‘Dừng lại ở đây sao.’
‘Đau quá.’
‘A… Đau quá.’
‘Thứ sức mạnh này, quả nhiên không phải… là không có cái giá lớn.’
Nhưng mà.
*Xoẹt*
Ngay trước khi sát thủ thành công, đột nhiên có một bóng người cao, gầy xuất hiện sau người hắn.
Sát thủ còn chưa kịp xoay người lại đã bị một thanh trường kiếm đâm thủng đầu từ phía sau.
Thales nằm thoi thóp dưới mặt đất ngẩng đầu lên.
Một vị quý tộc trẻ tuổi có khuôn mặt tròn trịa, ăn mặc lịch lãm bước ra từ phía sau tên sát thủ với những bước chân đầy ưu nhã.
Người quý tộc trẻ tuổi cau mày, sau đó lau sạch chất lỏng dính trên kiếm của mình vào quần áo tên sát thủ.
Cơn đau rút đi như thuỷ triều.
Sau khi cảm thấy cơn đau tạm thời dịu đi, Thales hít một hơi thật sâu vào như thể vừa mới bị đuối nước.
Cậu nhìn về phía bả vai vị quý tộc kia, rồi rùng mình.
Nơi đó có một huy hiệu được thêu với những hoa văn phức tạp.
Đỏ, xanh dương, xanh lá cây. Ba cánh hoa.
Hoa diên vĩ ba màu.
Phía xa xa, hiệp sĩ Seychelles với đôi mắt điên cuồng đang đứng cạnh Gilbert. Hắn vung vẩy thanh kiếm trên tay rồi chém bay đầu một tên sát thủ.
“Đứng ra đằng sau ta, cậu bé.” Lãnh chúa thành Ngọc Lục Bảo, công tước thủ hộ Bờ Nam, Zayen Covendier nói với vẻ lạnh lùng mà đầy ưu nhã:
“Thành Vĩnh Tinh không hoan nghênh ám sát.”
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Zayen và Thales.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.