(Đoản sinh: tuổi thọ ngắn)
Chiều ngày 16 tháng 11, trung tâm Phố Chợ Đỏ.
Khu quảng trường vốn náo nhiệt, sôi động giờ đây tràn ngập binh lính của đội tuần tra với những bộ đồng phục màu lam và cảnh sát với đồng phục màu xanh đậm. Người thì ghi chép, người thì vác theo cáng, xẻng chạy tới chạy lui trên con đường ngổn ngang đống gạch đá để giúp những người gặp nạn mắc kẹt trong những ngôi nhà bị sập xuống.
“Có một người ở đây!” Một người lính tuần tra vẫy vẫy tay gọi người đồng nghiệp đứng gần đấy của mình. Họ cùng nhau kéo một cơ thể đã bị biến dạng ra khỏi cây xà ngang.
“Người này còn hơi thở!” Lại một tiếng gọi khác từ nơi xa truyền đến. Các bác sĩ mà toà thị chính thuê và cả một số tình nguyện viên là thầy tế của Thần điện vội vàng chạy tới.
Cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát phía Tây, Lorbec Deira, đang đứng trên một mô đất, nơi trước đây đã từng là một toà nhà. Dưới chân ông ta là một đống vật liệu xây dựng dính đầy máu tươi.
Trên mặt Lorbec vẫn còn nở một nụ cười. Ông ta vừa mới đưa tiễn một vài vị quan chức đến từ toà thị chính đi – những người ăn mặc đẹp đẽ và chỉnh tề chẳng khác nào như đang ở trong hậu trường. Ông ta cũng vừa mới lễ phép lắng nghe cũng như khiêm tốn nhận lỗi trước những lời phàn nàn ngu ngốc của họ như: “Ông nhìn đi, cái đống đổ nát này là trách nhiệm của ông. Ông có biết toà thị chính của chúng tôi bận rộn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/1011785/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.