Cho dù đã sống một cuộc đời rất dài nhưng Asda Sakern vẫn cảm thấy hết sức thú vị và buồn cười trong lần gặp mặt đầu tiên với cậu bé này.
Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến cũ, ấn tượng đầu tiên của hắn về Thales là một cậu bé non nớt với mái tóc màu đen. Khuôn mặt bé nhỏ loang lổ những vết bầm tím. Thậm chí trên trán cậu, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu. Cổ của cậu thì hằn lên những vệt ngón tay. Thales khẽ run lên. Bộ quần áo làm bằng sợi gai đã bị rách tung toé trong quá trình chạy trốn. Và cậu có một con dao găm được buộc chặt ở dưới cổ chân.
‘Sau khi biết được thân phận của mình, thằng nhóc có vẻ bối rối. Nó đặt tay lên ngực và tự hỏi. Dường như nó biết ý nghĩa của từ “Ma Năng Sư”. Áp lực không khí trên các bộ phận cơ thể của nó thay đổi liên tục. Đến cả hơi thở cũng trở nên đục ngầu.”
‘Nhưng mà, đôi mắt của nó thật đặc biệt.’
‘Ẩn chứa trong đó không phải là sợ hãi và mờ mịt, cũng chẳng phải là hoảng loạn hay cảnh giác, mà thay vào đó là một chút tò mò, một chút hưng phấn được giấu kín.’
Những gì mà Thales đang nghĩ trong đầu khiến ngay cả chính cậu cũng phải ngạc nhiên.
Khoảnh khắc mà cậu nghe được từ “Ma Năng Sư”, thứ trỗi dậy trong lòng cậu đầu tiên chính là kinh ngạc. Và sau đó là sự tò mò. Đúng, cậu thậm chí còn muốn đặt câu hỏi: “Rốt cuộc Ma Năng Sư là thứ gì vậy?”
‘Aizz. Bệnh nghề nghiệp!’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-quoc-huyet-mach/1011775/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.