Chương trước
Chương sau
Ô Hi Ân định thần lại, mà Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là nha hoàn, không chỉ có cước lực tốt, mà còn có nhãn lực, rõ ràng thấy chủ tử không cần tốn nhiều sức, cố ý để cho Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song năm lần bảy lượt ngăn cản, chính là muốn dụ các nàng dẫn đường đến gian phòng của Vương gia.

Hai người bọn họ thì lại thở hổn hển như trâu.

- Biết, biết... Hoàng huynh bị thương, nhưng..nếu..nếu..không phải mẫu hậu ép buộc, ngươi cũng sẽ không đến đây! Không cho, không... Ngươi không có tư cách vào phòng gặp hoàng huynh.

Chu Đồng cố ý nói lớn tiếng, chính là để cho Chu Trần Thiệu ở trong phòng nghe được/

- Ta căn bản không biết phu quân bị thương, ngược lại, em chồng cũng thật lợi hại, đi trước một bước đến đây, chắc không phải là chặn lại tin tức chứ?

Tròng mắt Ô Hi Ân trầm tĩnh nhìn về phía nàng, thanh âm không nhanh không chậm.

Mặt Chu Đồng bỗng dưng đỏ lên, chột dạ phủ nhận: "Không, nói bậy."

Đỗ Vịnh Song cũng thở gấp, một tay nàng vuốt ngực phập phồng, tức giận nhìn Ô Hi Ân: "Ngươi ít già mồm đi, rõ ràng chính là ngươi nhận được gia thư, nhưng không chịu tới phương Bắc rét lạnh, ta.. và Chu Đồng mới là làm việc nghĩa không chùn bước.."

Sắc mặt Ô Hi Ân nghiêm lại: "Đỗ cô nương, em chồng ta không hiểu chuyện, biết phu quân bị thương nhưng không báo cho ta biết chuyện này, ngươi nếu là như lời nói, thì phải chỉ điểm cho nàng, chứ không phải đi theo để đổi trắng thay đen."

- Ngươi..!

Nàng tức giận cứng họng, giống như vị người ta ăn hiếp rất thê thảm.

Ô Hi Ân nghiêm túc nhìn về phía Chu Đồng: "Ta rất hy vọng có thể đối đãi tốt với em chồng, nhưng nếu là được voi đòi tiên, ở chỗ này ta chính là chủ mẫu, không hoan nghênh người, cũng sẽ mời nàng rời đi!"

Trải qua một lần chết đi sống lại, nàng hiểu rất rõ nhất định phải mạnh mẽ, tránh khỏi bệnh hèn mọn.

- Hiện tại, ta muốn gặp trượng phu của ta, mời các ngươi lui ra, có mấy lời ta không ngại giải thích một chút ở trước mặt hoàng huynh ngươi.

Khẩu khí của nàng không xẹt ra lửa, nhưng khí thế mười phần, chỉ bằng một câu nói đều đã thể hiện rõ ý.

Chu Đồng nhìn nàng chằm chằm, không vui cắn chặt môi, tức giận giậm chân, lôi kéo Đỗ Vịnh Song sắc mặt khó coi rời đi.

Thấy thế, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, cũng may chủ tử lúc cần mềm liền mềm, nhưng thời điểm cần thiết cũng vô cùng cứng rắn, nếu không có cô em chồng kia đã bị khi dễ tới chết!

Ô Hi Ân ý bảo hai nha hoàn lưu lại ngoài cửa, nàng tiến lên gõ cửa phòng, chợt đẩy cửa vào.

Bên trong nhà rất ấm áp, nàng liếc mắt một cái đã thấy Chu Trần Thiệu đang nằm trên giường, hắn có chút gầy gò, cằm lún phún râu, nhưng sự tuấn mỹ của hắn trong trí nhớ nàng vẫn không hề giảm bớt, nhưng khi thấy nàng, trên gương mặt đó cũng không có nửa điểm ngạc nhiên, hắn hẳn là sớm biết nàng tới?

Như vậy nàng cũng tin chắc là, cuộc nói chuyện vừa rồi của nàng cùng Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng hắn cũng đã nghe được hết.

Chu Trần Thiệu quả thật đã nhận được tin tức nàng tới Diên An thành, mấy người phụ nhân ở ngoài cửa nói chuyện, hắn nội lực thâm sâu dĩ nhiên là nghe được hết.

Thật sự là, lúc Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song tới đây, đúng là nói xấu Ô Hi Ân không ít, nhưng hắn không phải là hạng người ngu ngốc, chỉ nghe một người nói huyên thuyên liền tin, cái hắn thật sự để ý chính là Lương Văn Khâm!

Nàng và Lương Văn Khâm đã mấy lần có hành động không thích hợp, mặc dù thê thiếp Lương Văn Khâm rất nhiều, lại duy nhất chỉ để ý đến nàng, thủy chung không cách nào quên, ngay cả khi tin tức hai người cưới truyền ra, hắn và nàng cũng từng gặp mặt.

Nhưng chuyện này hắn đã được tai mắt bài trí nhiều năm ở kinh thành tra rõ trắng đen, nàng đã là thê tử của hắn cho nên hắn không nghi ngờ nàng, nhưng hắn quả thực cảm thấy khó chịu, cho dù là đường tỷ phu cũng không được ôm nàng.

Nhưng hắn cũng biết rõ ràng vô tâm với Lương Văn Khâm, hết thảy đều là do hắn ta tự mình đa tình, dù sao nàng quả thật là xinh đẹp chói mắt, hôm nay nhìn thấy nàng, hắn cũng phải thừa nhận, nàng đẹp hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn !

Trời sanh khí chất hấp dẫn người khác, lại vận một bộ đồ màu trắng ngà, trên người lại không có đeo đồ trang sức gì, thế nhưng nàng lại toát ra vẻ ung dung quý phái, phong thái phi phàm!

Hắn nhìn về phía Điền Tấn đang đứng một bên, sớm đã choáng váng khi thấy nàng.

Trời ạ! Nàng xinh đẹp thanh nhã như một đóa hoa phù dung, tinh tế mà mê người, mới vừa rồi giọng nói của nàng truyền từ ngoài cửa vào, dịu dàng mà kiên định, nhiêu đó đã đủ để cho hắn mất hồn, giờ phút này lại giống như tiên nữ hạ phàm đang đứng trước mặt hắn.

Nhưng đối với vợ chồng lâu không gặp nhau, kẻ trong người ngoài bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng cũng theo ánh mắt hai người mà biến hóa, hắn trực tiếp bị vứt sang một bên không ai thèm để ý.

Rốt cuộc, nàng di chuyển, cuối cùng cũng chú ý tới bên trong phòng không chỉ có mỗi mình trượng phu mà thôi.

Điền Tấn nheo mắt cười cười, ngũ quan hắn tuấn dật nhã nhặn, có một khuôn mặt thích cười.

Nàng hướng về phía hắn nói: "Vị này nhất định là phó tướng quân Điền Tấn, xin lỗi, mới vừa rồi Hi Ân...."

- Không nhìn thấy ta, bình thường, hơn nữa cũng không sao, lúc ngươi và Chu Trần Thiệu bái đường xong liền đưa vào động phòng cũng không nhìn thấy được ta.

Lời nói giỡn của hắn lại nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, nhưng mặt Ô Hi Ân đã đỏ lên.

- Làm sao nàng biết hắn là Điền Tấn?

Khẩu khí Chu Trần Thiệu không khỏi có chút không thoải mái.

Nàng khẽ mỉm cười: "Có thể ở chung một phòng với phu quân, thần thái tự nhiên, toàn thân mang khí chất hào phóng tiêu sái, không phải bằng tốt của phu quân thì chỉ có Điền phó tướng mà thôi."

- Hay! Có nghe hay không?

Điền tấn cười ha hả không ngừng, được một mỹ nhân ca ngợi, cảm giác thật thoải mái.

Chu Trần Thiệu tức giận liếc hắn một cái, lại nhìn thê tử: "Tại sao tới?"

- Phu quân bị thương, ta quan tâm nên tới.

Nàng ngồi xuống ở mép giường, ân cần hỏi: "Mọi chuyện đều tốt sao?"

- Ừ.

Hắn đáp, tròng mắt đen lấp lánh nhìn ngắm khuôn mặt của nàng.

- Để cho ta xem vết thương của chàng một chút.

Nàng nghiêng người muốn kéo áo của hắn.

- Trực tiếp ác!

Điền Tấn thích nàng, mặc dù bề ngoài tinh tế, nhưng sáng suốt, hành động lại táo bạo.

- Không cần, Hà lão đại phu kiểm tra rồi.

Chu Trần Thiệu từ chối, hắn không muốn nàng dựa vào gần hắn như vậy, hơi thở nàng quá mê người, mà giờ phút này, hắn cái gì cũng không làm được.

- Nhưng bây giờ chàng do ta chăm sóc, ta phải xem vết thương.

Nàng không có tránh tay ra, dũng cảm nhìn hắn nói.

- Nàng nói gì?

Tròng mắt hắn nhíu lại, chủ động buông lỏng tay ra.

- Chàng không phải là một bệnh nhân biết hợp tác, làm cho lão đại phu khốn khổ rất nhiều, thật không nên.

Nàng dừng một cái, lại tiếp tục nói: "Không dối gạt phu quân, phu quân dưỡng thương ở đây, ta dọc đường đi tới đây, mẫu hậu vẫn phái người đưa tin tức tới cho ta, mẫu hậu mặc dù ở Hoàng cung, nhưng vẫn quan tâm đến thương thế của chàng."

Hắn mím môi, cho dù hắn ở hoàng cung, kinh thành, thậm chí nơi khác đều có nhiều tai mắt nằm vùng, âm thầm giám sát không ít, nhưng nghĩ đến đến nhất cử nhất động của mình bị mẫu hậu nắm được, nhìn chằm chằm, coi như là có thiện ý nhưng cũng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng làm hắn không vui chính là khẩu khí của nàng, cái gì gọi là "Thật không nên"?

Vẻ mặt Điền Tấn toát lên vẻ nghiền ngẫm nhìn hai người, nhất là bạn tốt, hắn luôn cảm thấy hắn ta là một tảng băng quanh năm không thay đổi sắc mặt, lúc này trong mắt lại toát lên tia lửa khó phát giác.

- Ta khi nào thì không biết hợp tác?

Nàng lắc đầu một cái, quở trách đứng lên: "Thuốc không uống đúng giờ, mỗi lần đổi thuốc cũng phải chờ chàng làm xong việc mới đổi được, dẫn đến vết thương không cách nào kết vảy."

Mày rậm của hắn xoắn vào nhau, mặt lộ vẻ không vui: "Vậy thì sao? Cho dù là nàng ta cũng giống như vậy, chuyện ta cần làm rất nhiều, không thể nào không quan tâm được." Không phải là hắn xem thường nàng, vết thương bởi vì có độc cho nên chửa trị một tháng vẫn không thấy tốt hơn, thật là buồn bực tức giận, nàng cho là nàng là nữ thần ý, có nàng chửa trị hắn sẽ khỏi?

Vẻ mặt nàng lạnh tanh: "Đây là lời mà một Đại tướng quân hoặc một Vương gia nên nói hay sao? Giống như là một hài tử đang tức giận."

- Phốc! Ha ha ha ha ....

Điền Tấn không sợ chết ôm bụng cười ha ha.

Chu Trần Thiệu trợn mắt nhìn bạn tốt một cái rồi mới nhìn nàng: "Nàng có phiền hay không, dù sao vết thương vừa mới được kiểm tra, Điền Tấn, mời nàng ra ngoài đi."

- Chị dâu người ta ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, ngươi để nàng nhìn có sao đâu, dù sao cũng đã mất một miếng thịt rồi.

Chu Trần Thiệu lại trợn mắt nhìn bạn tốt một lần nữa, lại nhìn nữ nhân của hắn, mắt thấy vẻ mặt của hắn chuyển thành nghiêm trọng, nàng vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, xem ra không cho nàng kiểm tra vết thương, nàng sẽ không đi.

Hắn bĩu môi, tự động cởi áo ra, đưa vai cho nàng nhìn: "Muốn kiểm tra thì mau nhìn."

Nàng cẩn thận cởi băng gạc ra, lúc nhìn đến vết thương của hắn, mi tâm nhíu chặt, nghiêng người đến gần hắn, xem luôn vết thương ở thắt lưng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch, vết thương trên vai và eo đều sâu tới xương, khẳng định rất đau! Lòng của nàng cũng vì vậy mà đau theo.

- Thương thế của chàng rất nặng....

- Tuyệt đối không đau.Hắn cứng rắn nói.

- Chàng là trâu bò sao? Nàng không thể tin được nói.

- Ha ha ha!!!! Điền Tấn lại một lần nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.