- Chắc hẳn bây giờ trong thành đang vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa chờ đón phu quân trở về, đáng tiếc phu quân không thể cùng bọn họ hưởng thụ vinh dự.
- Không về kinh thành đâu chỉ có mỗi mình ta, cũng có không ít binh lính ở lại, đóng quân ở biên thành.
Hắn dừng một cái, nhớ tới những người cùng kề vai chiến đấu với mình.
- Thật ra, bọn họ vốn muốn chờ thương thế ta tốt hơn rồi cùng khải hoàn hồi triều, nhưng đánh thắng trận không phải là công lao của một mình ta, đó đều là vinh dự của mỗi một binh lính tham gia chiến đấu, sau khi Hoàn thượng khen thưởng, phong quan tiến chức cho tướng lĩnh có công lao, bọn họ liền có thể đoàn tụ cùng người nhà....
Nam nhân này thật thiện lương... Nàng lẳng lặng nhìn hắn, phát hiện tim của mình ngày càng trầm luân.
Ánh nến nhu hòa, những bông tuyết nhẹ nhàng bay vào phòng, chẳng biết từ khi nào, trận bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống, lúc này chắc đã là nửa đêm.
Nàng vội vàng đứng dậy: "Ta quấy rầy giấc ngủ của phu quân, lại còn hỏi nhiều chuyện, thật là không nên, ta về phòng trước."
Hắn gật đầu một cái, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng biến mất sau cửa.
Thế rồi, bắt đầu từ hôm đó, từ sáng sớm đến nửa đêm, cuộc sống của Chu Trần Thiệu lúc nào cũng có bóng dáng của Ô Hi Ân, bên ngoài bông tuyết bay phất phơ, bên trong phòng lại đặc biệt ấm áp.
Mặc kệ hắn có bận rộn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phu-ke-phi/2389869/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.