Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Tiêu Cảnh Nghi đã lên triều. Nguyên Vân tỉnh dậy thì đi dạo trong phủ chút.
Trong một buổi sáng, mọi chuyện đều êm xuôi, yên bình đến lạ thường. Bởi từ sau khi Tôn Linh đến thì nơi này chả có bao giờ im ắng bình yên đến thế. Cũng không biết hôm nay Tiêu Cảnh Nghi bận việc gì mà mà mãi cho đến tận nơi trưa mới trở về Tiêu vương phủ. Khi y vừa về đến phủ thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Hắn cùng với
Nguyên Vân ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì Tôn Linh đi tới. Nha hoàn của ả đặt xuống bàn một tô canh gà lớn. Cô ta vội lấy bát múc cho Tiêu Cảnh Nghi
Tôn Linh: Vương gia, đây là canh gà thiếp sai người nấu để bồi bổ cho người, nhân lúc còn nóng người uống điTiêu Cảnh Nghi: Không cần, bồn vương cơ thể khỏẻ mạnh, đủ để khiến vương phi phải xin thaNghe thấy câu nói của Tiêu Cảnh Nghi, Nguyên Vân nhéo hắn một cái thế nhưng mặt hẳn không biến sắc mà còn mỉm cười. Không ai chú ý đến Tôn Linh đang tức nghiễn răng nghiễn lợi, bàn tay đã siết chặt. Cô ta liền cẩm bát canh gà đi đến cạnh Nguyên Vân giả vờ tốt bụng.
- Tôn Linh: Nếu đã vậy thì mời vương phi uống thử đi
Cô ta với khuôn mặt tức giận bưng đến gần cô, kết quả sau đó vừa đúng như cô dự đoán.
Ở phía bên ngoài, Phó Ly đến tìm Nguyên Vân, vừa vào cửa đã gặp phải Khải Phong. Hắn quay qua nhìn thấy cô liền hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620988/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.