Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao chiếu tia nắng ấm xuyên qua tán cây rọi vào trong một góc của vương phủ.
Tiêu Cảnh Nghi đã lên triều từ sớm, Nguyên Vân dậy thì ra ngoài đi dạo. Tôn Linh tức giận, hùng hổ đi tìm
Nguyên Vân muốn tính sổ với cô. Khi vừa đi đến trước mặt cô, Tôn Linh đã thẳng tay chỉ vào cô mà hét
Tôn Linh: Là cô.... Là cô dụ dỗ vương gia ở lại với cô, cho nên đêm tân hôn ta mới phải một mình.Nguyên Vân: Chẳng cần phải dụ dỗ, là vương gia không muốn đến thôi. Hơn nữa cô cảm thấy chuyện này chưa đủ mất mặt sao? Mới sáng ra đã hét ẩm ĩ, hạ nhân trong phủ đều nghe cả rồi, còn có vài vị đại nhân hôm qua uống say ở lại trong phủ nữa.Nguyên Vân vừa dứt lời, cả cô và ả nhìn sang đã thấy mấy vị đại nhân đang đứng thành một hàng ở đó tự lúc nào.
Cô ta vừa giận vừa mất mặt liền bỏ đi luôn. Nguyên Vần nở một nụ cười đi đến trước mặt họ.
Nguyên Vân: Nếu các vị đại nhân đã dậy rồi thì mời các vị ở lại dùng bữa rồi hãy về. Dù sau sáng nay cũng không kịp buổi chầu triều nữa.Từ đại nhân: Cả ngày hôm qua bọn ta đã làm phiền vương gia và và phi rồi. Hôm nay không dám tiếp tục quấy rầy nữaNguyên Vân: Các vị ghé phủ chơi, ta và vương gia cầu còn không được sao lại là quẩy rấy?Từ đại nhân: Vương phi nặng lời rồi, trong phủ còn nhiều nên bọn ta không dám chậm trễNguyên Vân:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620986/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.