Buổi chiều, Nguyên Vân và Phó Ly cùng nhau ra ngoài đi dạo. Bọn họ ghé vào một cửa tiệm vải lớn, chọn vài khúc vải may y phục mới. Không ngờ, vừa đúng lúc này hoàng hậu cũng cùng với Tôn Linh đi chọn vải may y phục.
Nhìn thấy hai người họ, Tôn Linh liền vênh váo, cô ta ỷ có hoàng hậu ở đây, tưởng sẽ được chống lưng nên lên mặt với cô. Cô ta cứ đi lòng vòng đợi cô chọn vải xong thì liền đến.
Tôn Linh: Ông chủ, số vải này ta đều lấy mau y phục mớiÔng chủ: Nhưng số vải này đều đã được cô nương này chọn rồiTôn Linh: Ta là công chúa, ta nói lấy thì là lấyNam Cung Hằng: Công chúa, vải còn đầy ra đấy, hà cớ gì cô phải tranh với nàng ấy làm gì?Nghe thấy hoàng hậu lên tiếng bênh vực thì ả ta liền quay sang có chút nũng nịu với Nam Cung Hằng
Tôn Linh: Nhưng ta chỉ thích mấy khúc vải này thôi.Phó Ly: Ta thấy cô rõ ràng là cố tình kiếm chuyện với Nguyên Vân nhà taTôn Linh: Vậy thì sao chứ? Cô làm gì được ta?Nghe cô ta khiêu khích, Nguyên Vân không tiếp tục nhịn nữa mà đi đến tát cô ta một cái rõ đau khiến hoàng hậu và Phó Ly cũng phải giật mình. Cô ta bị tát thì ôm mặt đi đến định tát lại cô. Nào ngờ chưa kịp làm gì thì bị
Nguyên Vân tặng thêm một cái nữa khiến cô ta ngã ra đất. Cô ta liền đứng lên vẫn tiếp tục đem thân phận ra muốn uy hiếp cô
Tôn Linh: Ta là công chúa cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620984/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.