Sau đó, đôi phu thê Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân cùng nhau lên xe ngựa trở về Tiêu vương phủ. Không lâu sau đó, họ đã về đến trước cửa phủ, Khải Phong vội vàng chạy đến.
- Khải Phong: Vương gia, vương phi, đúng như dự đoán, đám đồng bọn của hắn đều đã sa lưới, hiện giờ đang bị giam giữ cùng hắn, Xích Diễm và Trầm Phong đang canh giữ ở đó.
- Nguyên Vân: Đi thôi, chúng ta đến đó xem
-
- Tiêu Cảnh Nghi: Mạn Đào, ngươi đi chuẩn bị một bát canh giải rượu cho ta
- Mạn Đào: Vâng, vương gia.
Mạn Đào xuống phòng bếp làm theo căn dặn của Tiêu Cảnh Nghi. Còn hắn cùng với Nguyên Vân và Khải Phong đến xem đám người Cao Lãng. Khi đến đó, ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự uất hận đối với cô như thể chỉ muốn lập tức lao đến giết chết cô.
- Trầm Phong: Tham kiến vương gia, vương phi. Đám người này phải xử lý thế
nào?
- Cao Lãng: Muốn giết cứ giết, không cần phải nhiều lời, bọn ta đều xứng danh anh hùng, chẳng có ai sợ chết
Nghe thấy lời hắn nói, Nguyên Vân nhếch mép cười khẩy
Nguyên Vân: Ngươi có hiểu thế nào là anh hùng không? Người trong thiên hạ, ai công nhận các ngươi là anh hùng?
- Cao Lãng: Làm sao cô biết sẽ không có ai công nhận ta là anh hùng? Lẽ nào kẻ phản chủ cầu vinh như cô mới là anh hùng sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Ngươi sai rồi, nàng ấy không bán chủ cầu vinh, ngươi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-yeu-kieu/3620468/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.