Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã le lói tia nắng, Yên Nhiên theo thói quen xoay trở người, cư nhiên bàn tay chạm phải vật gì đó bên cạnh, cô khẽ động.
Miên Vân Hi hắn nằm nghiêng mình, nét anh tuấn ngời ngời hiện rõ, khi hắn không mở mắt mọi biểu cảm sắt lạnh đều biến mất, thay vào đó là vẻ ôn nhu hài hòa.
Cô thầm lặng nhìn thật lâu vào nếp môi, sống mũi của Vân Hi, bạo dạn đưa một ngón tay thon vuốt theo đường nét tinh tế đó. Hơi thở của hắn đều đặn phả vào da, cư nhiên bị sức cuốn hút này làm cho mê mẩn.
Tâm tư Yên Nhiên bỗng có một ý định, cô dùng bàn tay che hờ nửa mặt trên của nam nhân, lộ ra môi mỏng hồng hào, như cắt hình ảnh của nam nhân hôm ấy phản chiếu, tựa tấm gương song song với người trước mặt, bất giác kinh ngạc, sự xáo trộn bỗng dưng lên tiếng:
" Tứ Vương Gia là thi thể hôm ấy ở bãi tha ma sao? Không dám chắc nhưng diện mạo này thật sự rất giống, chỉ khác khí tức người hôm ấy trong chiến giáp oai dũng, còn ngài ấy mang dáng vẻ Vương Gia nho nhã".
Còn chưa chất vấn xong nội tâm hỗn loạn của mình, bất ngờ Miên Vân Hi tỉnh giấc bắt gặp ánh nhìn chằm chằm vào hắn, chột dạ Yên Nhiên rút tay về, một mạch xoay lưng lại.
- Nàng đang định làm gì?
Vờ như không nghe thấy, Yên Nhiên nhắm nghiền mi trốn tránh. Vân Hi hắn rướn thân người đến gần, nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722318/chuong-26.html