Vệ Sở vùng dậy, bức phá dây thừng quanh thân đứt thành từng đoạn, bất giác vung ra huyết trích tử, con ngươi đen ngòm nhìn về phía Mạch Yên Nhiên.
- Tiện nhân ngươi năm lần bảy lượt ngáng đường, nếu không hiện tại ngươi thì tên phế nhân kia đã thuận lợi trở thành Thái Tử rồi, Vệ Sở ta cũng không cần phải động đến đao thương, lâm đến bước đường này.
- Vệ Sở, ông vẫn chấp mê bất ngộ, cái bẫy này là ông tự mình tiến vào.
- Mạch Yên Nhiên, đi chết đi.
Miên Vân Hi đẩy cô lùi lại ra sau, dùng toàn lực chống đỡ, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Thiếc quân lập tức bao vây, làm lá chắn bảo vệ Hoàng Thượng đang tại vị trên long ỷ. Vệ Nghiêng Hân thất thiểu nhìn xuống, tâm tình tự nở nụ cười tự khướt.
Mạch Ý Lan xuất hiện, đi đến trước mặt Miên Ý Hiên. Hắn ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt vạn lần chua chát, giọng nói cũng nghẹn đi.
- Ý Lan, ta xin lỗi nàng.
Sắc mặt nữ nhân hồng y không phô bày bao nhiêu là đau khổ, cư nhiên âm lãnh trừng nhìn Ý Hiên, đôi môi hồng hào hôm nay trở nên khô ráp, vành mắt đo đỏ:
- Miên Ý Hiên, chàng có bao giờ thật lòng đối đãi với ta không?
Hắn tĩnh lặng, không ngẩng đầu:
- Có, ta đã từng rất thích sự mới lạ của nàng, cũng từng vui mừng khi biết trong bụng nàng đã mang cốt nhục của ta, trừ quyết định dại dột, tội lỗi đó ra thì tất cả sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722297/chuong-37.html