Trải qua một đêm tấm đủ sương lạnh, môi hồng của Yên Nhiên đã khô nứt, nhợt màu. Toàn thân như bị đông cứng mà tê dại, ánh mặt trời yếu ớt của buổi sớm xuyên qua tán cây căn bản không thể sưởi ấm cô.
Nền đất đã hanh khô, lối đi nhỏ hiện ra như thảm lụa bạc màu, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng chim chóc không ngừng ríu rít, nhìn thể nào cũng không thoát hết rừng cây, trùng trùng điệp điệp một màu xanh ngắt.
Mạch Yên Nhiên chậm rãi đưa ánh mắt thăm dò nhìn quanh, phát hiện nam nhân kia đã không thấy đâu nữa, cẩn thận dùng toàn lực yếu ớt đứng dậy, quan sát tứ phía để đề phòng nhân ảnh kia, khi đã chắc chắn hắn không ở gần cô mới từ từ nhất hai chân đã bị trói buộc vào một góc tre cũ.
Lợi dụng rễ tre trơ ra ở cuối góc, căng giữa đoạn khoảng cách dây thừng tại hai chân, dùng lực dứt khoát giật thật mạnh, cuối cùng cũng thoát ra. Không chần chừ khi đã phóng thích được hai chân dưới, Mạch Yên Nhiên men theo con sườn chạy tách biệt lối mòn, chốc chốc lại ngoảnh đầu cảnh giác.
* Huỵch *
Cô vô tình chạm phải thứ gì đó, cao lớn và mềm mại, tựa như chiếc đệm đủ rắn chắc để không làm tổn hại thân thể, thình lình ngã xuống.
Hiện ra trước mắt đôi hài đen thêu vân mây, đường hài tinh tế. Từ đó ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt cương nghị, thâm sâu của Thượng Quan Sở Thiên đang nhếch môi cười.
Dù ánh mắt hắn hướng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722289/chuong-41.html