Trời còn chưa sáng, A La Mỹ đã đến tìm cô. Vẫn giữ y vẻ hồn nhiên như vậy, mỗi khi nhìn vào sắc khí của Yên Nhiên, cô gái nhỏ lại tủm tỉm cười.
Cô tạm thời không rõ nơi mình đang ở là chốn nào, càng mờ mịt con đường trở về Miên Quốc, bên cạnh hiện tại chỉ tiếp xúc với A La Mỹ, cứ mãi im lặng thu mình cũng không phải là cách, lợi dụng chút qua lại này Yên Nhiên gặn hỏi cặn kẽ trước đã.
Cô đưa ánh mắt đáp lại ánh nhìn của A La Mỹ, rồi miễn cưỡng hỏi:
- Có thể nói cho ta biết đây là ở đâu không?
Nếp môi cong nhẹ của A La Mỹ run lên vui mừng:
- Cô chịu nói chuyện rồi sao? Như vậy chứng tỏ tâm trạng của cô đã ổn định hơn nhiều rồi.
A La Mỹ như con chim nhỏ, lượn một vòng nhanh thoăn thoắt bên cạnh cô, rồi đặt hai bàn tay bé xíu lên vai cô, liến thoắng nói:
- Đây là Sa Tộc, chúng tôi sống dựa vào thảo nguyên xanh, cả một vùng thảo nguyên rộng lớn thì đâu đâu cũng đều là nhà.
Chân váy hoạ tiết những hình thù bắt mắt phồng lên như một bông hoa, cứ vậy xoè ra theo động tác xoay tròn của A La Mỹ.
Con người của nữ nhân trước mặt cũng giống như váy áo đó vậy, tự do, tùy hứng, giống như khoảng thảo nguyên tràn ngập sức sống mà cô ta nói đến. Chỉ cần nhìn qua đôi mắt là có thể thấy cả một thiên đường xanh ngắt ở đồng tử to tròn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722283/chuong-43.html