A Nhiên tỷ tỷ, hôm nay ta sẽ dẫn tỷ cùng đi săn với mọi người trong tộc.
Yên Nhiên lúc này mới chợt nhận ra, tất cả những nam nhân trai tráng đang hiên ngang trên yên ngựa đã đứng cách cô không quá xa từ lúc nào, trong đám người hừng hực khí thế đó có một kẻ thanh y nhạt màu, dáng vẻ kiêu ngạo, đầu ngẩng cao nhìn về một hướng, hắn chính là Thượng Quan Sở Thiên.
Cô lại phát hiện, tất thảy những người tham gia chuyến đi săn này ngoài cô và A La Mỹ ra thì không còn nữ nhân nào khác.
Yên Nhiên thản thốt, ghé sát miệng gần tai của A La Mỹ thỏ thẻ:
- Vì sao chỉ có hai chúng ta là nữ nhân, đi cùng như vậy có chút bất tiện.
A La Mỹ hồn nhiên cười, lung lắc cánh tay cô đong đưa qua lại nhẹ nhàng:
- A Nhiên tỷ tỷ đừng sợ, vào mỗi chuyến đi săn của người Sa đều sẽ dẫn theo một vài nữ nhân, vì cánh rừng cần đến cách thảo nguyên một chặn đường, để dự trữ lương thực chuyến săn phải mất tới vài ngày, những nữ nhân được chọn theo cùng đảm nhiệm việc nấu nướng và làm những việc vặt.
Mặc dù A La Mỹ luyên thuyên giải thích, nhưng Yên Nhiên cảm thấy rất bất an, cũng không thể khước từ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Hơn nữa lần này rời khỏi Sa Tộc, không biết chừng lại có thể nhân cơ hội này mà trốn thoát.
Đi hết nửa ngày đường, cuối cùng cũng đến cánh rừng hoang nằm cách xa Sa Tộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xung-hi/2722271/chuong-47.html