VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \(41\)
Nhược Khê vẫn cứ mê man không dứt, trong mơ cô cứ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo kì lạ. Cô thấy một đứa bé đang đu đưa trên xích đu, miệng vang lên tiếng cười khanh khách, cô bước đến chỗ nó, nó liền quay đầu lại. Cô không thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của nó nhưng cô cản thấy tim đau nhói, một cảm giác thân thương trào lên.
\-" Con.....con có phải..."
Câu nói của cô đến giữa chừng thì nghẹn lại, không thể thốt ra được nữa. Đứa bé không trả lời, khoé môi cong lên thành một đường đẹp mắt, cất giọng non nớt mà gọi.
" Mẫu thân."
Cảm xúc trong lòng Nhược Khê vỡ oà, cô gần như bị kích động, nước mắt tràn khỏi khoé mi, bàn tay yếu ớt đưa về phía nó, nói bằng giọng run rẩy.
\-" Con... của ta. Con ngoan...lại đây với mẫu thân, đừng...đừng đi."
Nụ cười trên khóe môi đứa bé bỗng chốc u buồn, nó bước đến ôm thật chặt lấy Nhược Khê. Nhược Khê cảm thấy nhiệt độ trên người nó rất thấp nhưng vẫn ôm lấy nó không buông.
\-" Mẫu thân, xin lỗi người, con... phải đi rồi."
Cảm nhận được đứa nhỏ trong lòng rời xa, cô hoảng sợ. Nhìn về phía trước thấy nó đang bước đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn cô. Nhược Khê cố gắng chạy thật nhanh, với tay về phía trước mong muốn được chạm đến nó nhưng thân ảnh nhỏ bé ấy càng lúc càng xa dần rồi biến mất hẳn. Nhược Khê suy sụp khụy xuống.
\-" Tại ta.... Đều tại ta vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xin-dung-chay/3176881/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.