\- " Huynh đệ, thất lễ rồi."
Trái tim trong lòng ngực đập bình bịch, yên lặng lắng nghe tiếng động, hơi thở của nam nhân này khiến Nhược Khê khó thở. Ở ngoài vang lên tiếng bước chân cùng những tiếng quát tháo. Liếc mắt qua mái tóc dài liền nhìn thấy một đoàn người đứng trước hẻm, bỗng một tên nhìn về phía bọn họ. Cô cầu nguyện: " Ngươi không nhận ra ta, không nhận ra ta." May rằng bọn hắn chỉ nhìn một chút rồi chạy theo hướng khác. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, tay muốn đẩy người trước mặt ra liền cảm thấy không cử động dc, thì ra hai cổ tay đã bị một bàn tay nắm lại treo trên cao. Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn kĩ nam nhân này, soái ca ah, đích thị là soái ca cổ đại. Không có dáng vẻ yếu đuối gió thổi là bay của tên thái tử kia, người này mang một vẻ đẹp ma mị nhưng lạnh lẽo khiến người khác lạnh run. Say mê vẻ đẹp một hồi mới nhận ra, sao hắn không thả cô ra? Mặt còn sát mặt thế này, mùi nguy hiểm hơi nồng.
\- " Vị huynh đệ này, lúc nãy thực sự cảm ơn người đã giúp ta thoát khỏi đám người đó. Bây giờ ngươi có thể buông ta ra được chứ??"
Nam nhân này nhếch khóe miệng lên cười nhẹ, càng sát mặt vào mặt cô.
\- " Ngươi chiếm tiện nghi của ta xong liền muốn phủi mông bỏ chạy??"
\- " Ngươi thả ta ra, nếu còn cơ hội gặp lại ta nhất định sẽ trả ngươi ân tình hôm nay. Ngươi xem, hai đại nam nhân ở đây ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xin-dung-chay/3176814/chuong-6.html