Vu Kì Thiên không đi vào, mà quay người rời đi.
Sau khi Ngọc Ý thay quần áo xong thì lại bôi một lớp mặt nạ giải độc, vừa muốn ra ngoài thì nhìn thấy miếng ngọc bội để ở trên bàn.
"Đây là của thế tử nhỉ." Ngọc Ý cầm lên đi ra ngoài, Nguyệt Nhi vội đi theo.
Sảnh bên.
Khi Ngọc Ý tới, Vu Kì Thiên đã ngồi vào chỗ.
Vu Kì Thiên hôm nay mặc một chiếc áo choàng da trăn bó tay màu đen tuyền, bên tay áo thêu hoa văn lá trúc tinh tế, ở eo đeo dây lưng cùng màu, khí chất ưu nhã, đẹp xuất trần.
Gương mặt như tượng tạc, lông mày như tranh thủy mặc, sống mũi khá cao, khuôn miệng sắc nét, ngũ quan tinh tế như tác phẩm điêu khắc do nhà nghệ thuật dày công tạo ra.
Lãnh khốc, đẹp trai, hoàn mỹ không tì vết.
Ngọc Ý nhìn tới ngây người, chỉ với gương mặt này cô gả cho Vu Kì Thiên là không thiệt, quá bổ mắt rồi.
"Qua đây ngồi." Giọng nói từ tính dễ nghe của Vu Kì Thiên truyền tới.
Nữ tử từ cửa đi vào mặc chiếc váy màu tím nhạt, không có trang sức, đơn giản ưu nhã, mái tóc được cài một chiếc trâm màu tím, tùy tiện lại không mất đi vẻ đoan trang.
Gương mặt đen thui không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt phượng sáng ngời, trong trẻo, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, sáng lấp lánh, khiến người khác nhìn một cái thì không thể rời mắt.
"Đa tạ thế tử." Ngọc Ý trực tiếp đi tới, đưa ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-xau-xi-cuoi-chong-dep/3402827/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.