Chương trước
Chương sau
"Được." Vu Kì Thiên lập tức gọi hạ nhân đi vào, bảo hắn ta tới nhà bếp lấy ít đồ ăn.

Không lâu sau, một bàn đồ ăn phong phú được bê vào, bày đầy bàn, Ngọc Ý nhìn mà muốn chảy nước miếng, cô lao tới bàn ăn, ngồi ăn bắt đầu ăn miếng to.

"Thế tử, đồ ăn của nhà ngài rất ngon, quá mỹ vị." Ngọc Ý khen ngợi, ăn uống thoải mái.

Vu Kì Thiên nhìn tướng ăn như hổ đói của Ngọc Ý thì có hơi nhíu mày: "Phủ thế tử không có lo cơm ngươi cô sao?"

"Lo chứ, chẳng qua trước đó chăm sóc ngài nên không màng tới ăn uống." Ngọc Ý trả lời hàm hồ.

Vu Kì Thiên nghĩ tới tối qua cô chăm sóc hắn cả đêm thì đứng dậy đi tới, ngồi ở đối diện Ngọc Ý, đích thân gắp đồ ăn cho cô: "Ăn từ từ, tối qua vất vả cho ngươi rồi."

"Không vất vả, chỉ cần thế tử ngài khỏe mạnh là được, ngài khỏe thì ta mới có thể khỏe." Ngọc Ý cũng không kén chọn, đồ ăn Vu Kì Thiên gắp cho cô đều ăn hết.

Cách nói này khiến sắc mặt của Vu Kì Thiên có hơi ngại ngùng, có điều nhìn thấy Ngọc Ý không hề để ý hình tượng mà ăn uống, vẻ mặt Vu Kì Thiên lại có thêm vài phần ý cười.

Tướng ăn của nữ tử bình thường đều rất nho nhã, hoặc ăn rất ít thì đã no, rất chú ý hình tượng của mình, nhưng vị trước mắt này e là ma đói đầu thai, dáng vẻ càn quét như này thật sự gây sốc cho hắn.

Có điều hiếm khi thấy có người chân thành, không làm bộ làm tịch như vậy, Vu Kì Thiên càng tán thưởng Ngọc Ý.

Nhìn canh dính ở khóe miệng Ngọc Ý, Vu Kì Thiên đưa tay ra.

Ngọc Ý chợt sững người: "Thế tử làm sao vậy?"

"Cô dính nước canh, ta lau giúp cô." Vu Kì Thiên trả lời, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng giúp cô, không cẩn thận đụng vào môi của Ngọc Ý.

Nó mềm mại, đàn hồi, dính một chút dầu nên càng óng ánh, Vu Kì Thiên nhìn mà ánh mắt tối đi.

Ngọc Ý không từ chối, bởi vì không để ý, cứ để Vu Kì Thiên lau.

Kết quả thì phát hiện, ngón tay của thế tử hình như đang sờ môi của cô, Ngọc Ý có vẻ mặt cạn lời.

Thế tử bệnh tật này cũng quá biết chiếm tiện nghi của cô rồi, thao tác như vậy cũng được.

"Khụ khụ, thế tử trên mặt của ngài cũng có cái gì đó, ta giúp ngài." Ngọc Ý nói xong thì đưa hai tay qua, trực tiếp bóp mặt của Vu Kì Thiên, cố ý dùng sức bóp tới biến dạng.

Vẻ mặt Vu Kì Thiên chợt cứng đờ, cảm thấy mặt của mình bị Ngọc Ý nhéo hơi đau, thấy sự trong trẻo và ý cười xấu xa trong đôi mắt phượng của nha đầu này thì biết cô cố ý.

Hắn luôn có bệnh sạch sẽ, trước giờ không cho nữ nhân tới gần, lúc này lại không có phản cảm với Ngọc Ý, bản thân Vu Kì Thiên cũng không nói ra được tại sao.



"Thế tử, có đau không?" Ngọc Ý cố ý hỏi.

"Không đau." Vu Kì Thiên trả lời.

"Vậy ta dùng thêm ít sức, có phải rất thoải mái không?"

"Tạm được."

"Aiya, thế tử khả năng chịu đựng của ngài khá mạnh đúng không, ta sắp dùng thêm sức đó, ngài phải chịu đựng nha." Ngọc Ý nói xong thì tay cố ý dùng sức.

Vu Kì Thiên mặt mày bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhíu: "Lực đạo này vừa đủ, ta coi như ngươi đang mát xa cho ta."

Ngọc Ý cạn lời, ngay lập tức cảm thấy mình quá trẻ con, lúc này mới buông hắn ra, tiếp tục ăn đồ ăn.

Vu Kì Thiên cũng thu tay lại, không dùng khăn tay lau, mà đưa ngón tay vào miệng hút nhẹ: "Mùi vị quả thật không tồi."

Ngọc Ý lập tức đỏ bừng mặt, tên này chắc chắn là cố ý, cô tức tối trừng mắt với hắn, sau đó tiếp tục ăn.

Vu Kì Thiên thấy cô đỏ mặt xấu hổ thì hơi nhướn mày, khóe miệng cong lên.

Không ngờ mấy câu thì Ngọc Ý không đứng đắn cũng biết xấu hổ, điều này thú vị.

Ở ngoài cửa, quản gia nghe trộm ở góc tường thì đỏ bừng bừng, cũng ngại nghe tiếp, mau chóng rời đi.

"Quản gia ông đi nhanh như vậy làm gì, ta còn chưa nghe thấy, thế tử và Ngọc tiểu thư sao rồi, hai người có ấy không?" Hình Lâm vui vẻ hỏi.

Hắn ta vừa rồi chỉ mải chiêu đãi khách khứa, lúc này mới qua, kết quả thì thấy quản gia mặt đỏ bừng kéo hắn ta đi.

"Còn gọi Ngọc tiểu thư à, sau này phải gọi phu nhân." Quản gia trả lời.

"A, thế tử thật sự với nàng ấy, ta thật sự bội phục sự can đảm của thế tử, tuy y thuật của Ngọc tiểu thư không tồi, con người cũng khá tốt, nhưng gương mặt đó thật sự có hơi xấu." Hình Lâm bĩu môi nói.

"Thế tử thích là được, ngươi thích hay không không quan trọng, được rồi, mau đi tiếp đãi khách đi, tối nay không cho phép bất cứ ai làm phiền chuyện tốt của thế tử." Quản gia căn dặn.

"Được." Hình Lâm lập tức đứng ở cửa viện, giống như thần cửa, đừng nói là con người, một con ruồi cũng không cho vào.

Nhiều năm như vậy, bên cạnh thế tử chưa từng có nữ nhân, các thiên kim tiểu thư danh môn của kinh thành cũng có rất nhiều có ý với thế tử, nhưng thế tử căn bản sẽ không nhìn bọn họ, hiếm khi đụng được một người mà thế tử thích, Hình Lâm đương nhiên vui mừng.

Khách khứa bên ngoài thấy Vu thế tử mãi không ra uống rượu, mọi người ngược lại thở phào, dù sao uy áp của Vu thế tử quá mạnh, hắn không tới mọi người ngược lại càng thoải mái.



Bữa tiệc rượu ngang ngửa tiệc trong cung khiến mọi người rất hài lòng, càng thêm cảm khái khen ngợi trước sự phóng khoáng của Vu thế tử, mọi người đều ăn uống không khách sáo.

Trong phòng, một bàn đồ ăn không lâu sau đã chỉ còn đĩa, Ngọc Ý lúc này hài lòng sờ bụng rồi ợ một cái: "Cuối cùng đã ăn no, vẫn là cơm của phủ thế tử ngon."

"Sau này nơi này là nhà của ngươi, ngươi muốn ăn gì thì dặn hạ nhân đi làm, thích thì ăn mỗi ngày." Vu Kì Thiên nói.

"Cái này được nha." Khóe miệng Ngọc Ý cong lên hài lòng, ăn no thì cô buồn ngủ, cô đứng dậy đi về phía giường.

Vu Kì Thiên kêu hạ nhân dọn số bát đũa kia xuống, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới đi qua.

Vốn chiếc giường không rộng lắm, đột nhiên hai người ngồi thì có hơi chật, Ngọc Ý cũng có hơi lo lắng.

Tối nay là đêm tân hôn của cô và Vu Kì Thiên, tuy hai người chỉ là quan hệ hợp tác, mỗi người đạt được cái mình muốn, nhưng lúc này đã là đêm khuya, hai người ngồi gần như vậy, Ngọc Ý chỉ cảm thấy hô hấp có hơi căng thẳng.

Vu Kì Thiên ở bên cạnh cũng như thế, biết rõ hắn và Ngọc Ý chỉ là phu thê hình thức, tối nay hắn có thể tới phòng khác ngủ, bản thân Vu Kì Thiên cũng không biết tại sao lại không muốn rời đi.

Hai người không ai nói chuyện, bầu không khí có hơi ám muội, có hơi đè nén.

"Ngài(ngươi)…" Ngọc Ý và Vu Kì Thiên cùng mở miệng, hai người nhìn sang đối phương, càng thêm căng thẳng.

"Cái đó…" Hai người lại cùng lên tiếng, lúc này mặt của đối phương đều đỏ.

"Thế tử ngài nói trước." Ngọc Ý lập tức nói.

"Được, ta có một thứ muốn cho ngươi xem." Vu Kì Thiên đứng dậy đi tới ngăn kéo của chiếc bàn bát tiên ở một bên lấy ra một hộp gấm gỗ lim điểm tơ vàng.

"Đây là cái gì?" Ngọc Ý hỏi, lẽ nào tên này muốn tặng qua cho mình?

"Ngươi mở ra xem thử."

Ngọc Ý đưa tay nhận lấy rồi mở ra, kết quả thì nhìn thấy bên trong có một quyển sách, bìa màu đen, mấy chữ to xuất hiện ở trước mắt: Tộc phả Vu thị.

"Thế tử, tại sao ngài muốn cho ta xem cái này, lẽ nào tiểu thiếp như ta cũng phải vào tộc phả nhà ngài à?" Ngọc Ý hỏi.

"Không sai, hiện nay ngươi gả cho ta thì là người của Vu gia ta, đương nhiên phải vào tộc phả của Vu gia."

"Không cần thiết đâu, hai chúng ta là quan hệ hợp tác, nói không chừng ngày nào đó giải trừ quan hệ thì tự về nhà mình." Ngọc Ý nói.

Vu Kì Thiên nghe thấy một câu này thì sắc mặt lập tức trở lạnh: "Sao hả, ngươi còn muốn gả cho người khác?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.