Ngạo Tình mắt trong veo sáng lên, vậy mà rơi lệ, chậm rãi mới nói: "Tiêu Nhiên cũng sẽ không nói gạt Yên Nhi, Yên Nhi tin tưởng ngươi."
Phong Dạ Hàn trong lòng vui mừng, hô: "Yên Nhi, vậy ngươi mau trở lại. Ngươi như vậy ta sẽ lo lắng."
"Ừ." Ngạo Tình thanh nhã cười một tiếng, như xuân hoa nở rộ, điểm nhẹ vào nhánh cây, giống như phi đểu tự nhiên bay lại.
Mọi người rung động, kinh ngạc đi qua rung động, lần nữa rung động sau kinh ngạc. Kinh ngạc chính là dung nhan bản lĩnh tuyệt mỹ như Tiên Ban, chấn chính là thế gian này cơ hồ không ai có kinh không như thế.
Giống như yến non bay về rừng, trực tiếp nhào vào lòng Phong Dạ Hàn . Phong Dạ Hàn tâm mới hạ xuống, thoải mái giống như sống sót sau tai nạn , ôm Ngạo Tình thật chặt, khó nén kích động.
"Thật xin lỗi. Nhưng bây giờ ta chỉ là thích ngươi, chỉ là thích. . . . . . Có thể không?" Ngạo Tình cơ hồ là dùng hết sức lực ôm chặt người trong lòng, mất mà được lại vui mừng, tràn ngập trong trái tim nàng. Lam Cô Tử nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, để Phong Dạ Hàn ôm nàng trở về.
Giờ phút này, trái tim tất cả mọi người mới trở lại nguyên điểm.
Nhìn Ngạo nhi ngủ thật say , tròng mắt Phong Dạ Hàn lạnh lùng chất vấn Lam Cô Tử, hi vọng hắn có thể kể nhiều hơn về quá khứ của Ngạo nhi.
Lam Cô Tử thương tiếc liếc nhìn Ngạo Tình nằm cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586597/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.