Bỗng nhiên, trong tay sáng như tuyết chợt lóe, cùng một kiếm, cắm vào bên ngực trái, cười một tiếng giải thoát.
"Từng nhớ. . . Sống chết có nhau. . . Kiếp sau. . . Ta nhất định tìm được nàng trước."
Đầu sỏ gây nên, nam tử lam y, kinh hãi nhìn đôi tay mình, hoảng sợ im lặng.
Hắn. . . Cư nhiên. . . Tự tay giết chết nữ nhân mình thích nhất. . . Không. . . Là nàng phản bội mình trước. . . Là nàng phản bội trước. . . A. . .
Gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ vặn vẹo nghiêm trọng, lâm vào điên cuồng, hai mắt bi thống nhắm lại, bi thương cũng đang tùy ý lan tràn trong lòng.
Rốt cuộc cười to, vô vọng bi thương như thế, dường như muốn xuyên thấu tận trời.
Xuyên, nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ.
Như người lạ. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Tâm mạch vỡ tan.
Một biển hoa bi thương bao phủ ba người, nhưng không cách nào hòa làm một thể.
Ngạo Tình bật dậy, nàng vẫn như đang trong cơn ác mộng kia.
Phanh. Cửa phòng mở ra, Phong Dạ Hàn lắc mình đi vào, ôm Ngạo Tình toàn thân toát mồ hôi, ân cần nói: "Có việc gì sao, Ngạo nhi?"
Sở Mộc Hi cũng theo sau chạy tới, thấy hai người ôm nhau, trái tim không khỏi đau xót, ngay sau đó cười đùa nói: "Làm sao rồi, Tiểu đông tây, có phải nằm mơ thấy đại ca ca trêu cợt muội không?"
Ngạo Tình nghe xong, đôi mắt trong veo bắt đầu sáng lên: "Còn biết sao, là ai bảo Tiểu Kim ti đuổi muội chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586581/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.