Ầm. Giống như sét đánh.
Ngạo Tình lảo đảo một cái, lui về sau vài bước, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Phong Dạ Hàn tiến lên một bước, đỡ Ngạo Tình.
"Chẳng lẽ cô nương cũng là người Lãnh gia chúng ta?" Nữ tử áo lam thấyNgạo Tình kinh ngạc như vậy, mà nha hoàn của nàng biết Lưu Tinh kiếmpháp, phỏng đoán Ngạo Tình cũng biết.
Ngạo Tình trấn định trở lại, nói: " ngươi truyền lại cho trưởng bối củangươi hai câu: "Phượng Hoàng trái với bàn Kim sợi, Mẫu Đan cả đêm nghemưa phùn" tự nhiên bọn họ sẽ hiểu."
Nữ tử áo lam chắp tay cáo từ: "Ta nhất định truyền lại!"
Ánh trăng sáng rọi, tinh tú trên trời như ngừng lại, cảnh đêm mông lung.
Kể từ khi nữ tử áo lam rời đi, Ngạo Tình vẫn im lặng, cũng vẫn tránh né ánh mắt của Phong Dạ Hàn.
Ngạo Tình khoác một áo choàng trắng, ra ngoài hóng mát một chút. PhongDạ Hàn muốn đi theo, bị Ngạo Tình cự tuyệt, Băng Tâm cùng Băng Lam không thể làm gì khác đành phải đi theo sau ở xa xa.
"Xem ra, ta còn là có cơ hội!" Thượng Quan Dực khiêu khích nhìn Phong Dạ Hàn đứng cạnh hồ nước.
Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Ngạo Tình và hoàng đế Túc Nguyệt quốc cóthù không đội trời chung, lại nói điều kiện của Lam Cơ Tử lúc trước nóivới hắn, chắc hẳn là có chuyện diệt môn như vậy.
Giờ phút này Phong Dạ Hàn không có tâm tình để ý tới Thượng Quan Dực, chỉ lo lắng nặng nề nhìn Ngạo Tình ngồi ở bên hồ.
"Nghe nói hai mươi lăm năm trước, Phượng Hoàng sơn trang của Lăng gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-vo-lai-cua-han-vuong/1586551/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.