Chương trước
Chương sau
Mọi người nhìn kỹ chữ "Thọ" thật lớn kia, chữ “Thọ” lớn đó do rất nhiều chữ “Thọ” nhỏ hợp thành, vừa nhìn nét bút sắc xảo thì biết rõ là từ tay một nữ nhân. Quả nhiên tuyệt vời.
"Tốt! Tốt! Tốt!" Năng lực khôngtệ, Bách Lý Dung Bác nhìn thấy không khỏi vỗ tay bảo hay, vẫn say mêthư họa nên hắn tự nhiên đối với tác phẩm xuất sắc này rất tán thưởng.
"Ngạo Tình, bức họa này là ai vẽ vậy, có thể nói nhị thúc biết không, nhị thúc muốn tới cửa thỉnh giáo một chút."
Băng Tâm đang muốn nói, bị Ngạo Tình liếc mắt cảnh cáo làm khiếp sợ.
"Nhị thúc, bức họa này là do một ẩn sĩ vẽ nên không thể quấy rầy, chất nữcũng là có may mắn mới gặp được không thể nói ra, nhị thúc xin đừngtrách." Ngạo Tình cung kính lễ độ nói, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Thật đáng tiếc! Mọi người không khỏi cảm khái. Nhất là Bách Lý Dung Bác, thật vất vả mới có hứng thú liền mất hết.
Ngược lại Bách Lý Chiến lại vui vẻ nhất, trong mắt không có chút nào tiếcnuối, xoay người hướng về phía Ngạo Tình cười đến thỏa mãn.
Ngạo Tình sững sờ, làm mặt quỷ. Lão hồ ly quả nhiên là lão hồ ly, cái gì cũng không gạt được.
Kế tiếp không ít quan lại quyền quý cũng dâng lên quà chúc thọ, rất náo nhiệt.
Vừa nghĩ tới nửa đêm hôm qua chạy ra ngoài, NgạoTình lại ngáp liên tục. Đang muốn hướng Bách Lý Chiến xin phép tránh về khuê phòng tìm Chucông (là đi ngủ đó),lại có việc ngoài ý muốn.
"Định Quốc Hầugia, hoàng thượng có dặn dò lão nô trước khi đến đây, nói các tôn nữ của Định Quốc Hầu gia đều huệ chất lan tâm, thông tuệ thanh tú, tài đức vẹn toàn, đều là hoàng thất lương phối(lương duyên trời ban),chỉ ý cùngHầu Gia thân càng thêm thân, không biết Hầu Gia ý như thế nào?" Đỗ côngcông vừa nói ra, trên đại đường hoàn toàn yên tĩnh. Có mừng rỡ, ghen tỵ, ánh mắt hâm mộ.
Nội tâm Ngạo Tình hoàn toàn u ám, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Trong lòng đã sớm thăm hỏi tổ tông mười tám đời hoàng đế rồi.
Đối với hôn ước này, thái tử cùng các vị hoàng tử trước khi đến đã được ám chỉ, tự nhiên cũng không quá kinh ngạc.
"Gia gia, Ngạo nhi thật là mệt mỏi quá, cũng không thể phụng bồi cùngngười." Ngạo Tình vội vàng nói thầm bên tai Bách Lý Chiến, nhấc làn váynhanh chân bỏ chạy.
"Đứng lại! Ngoan ngoãn trở lại!" Bách Lý Chiến lạnh giọng quát.
Trái tim nhỏ của Ngạo Tình run rẩy, không chọc nổi không tránh được, coi như gia gia ngươi lợi hại. Hừ!
Bách Lý Chiến quát một tiếng như vậy, mọi người trong phòng đều im lặng, tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.
"Lão phu luống cuống, xin lượng thứ! Nha đầu Ngạo Tình này rất ngang tàn,cũng chỉ có chiêu này của lão phu mới có thể hù dọa nàng! Còn là trămlần đều linh đấy!" Bách Lý Chiến cười ha hả, không khí lập tức lại hòahoãn xuống.
"Có thể thân càng thêm thân, lão phu tự nhiên cầucũng không được, nhưng lão phu chỉ có bốn tôn nữ đợi gả trong khuêphòng, vả lại hôn sự của Ngạo nhi, lão phu đã sớm đồng ý để nàng tự chủ, điều này làm cho lão phu có chút khó xử." Bách Lý Chiến nói ra trên mặt có đủ loại tình cảm.
"Hoàng thượng liệu sự như thần, thái tửcùng các vị hoàng tử, trừ thái tử có thái tử phi rồi, Tam hoàng tử cómột trắc phi, còn lại các hoàng tử đều không hôn phối, hoàng thượng cónói để các tôn nữ của Hầu Gia tự do lựa chọn, lựa chọn thái tử chính là trắc phi, chọn hoàng tử thì là chánh phi." Đỗ công công truyền lại lờihoàng thượng nói.
Lời này vừa nói ra, thái tử cùng các vị hoàngtử sắc mặt đều biến đổi khác nhau, đều có cảm giác "Người khác là daothớt, ta là cá thịt".
Các nữ quyến bên kia đã sớm nổ tung. NgạoTình nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, thật là một lũ ngốc. Nếu thật sự đểcho các ngươi chọn lựa, những ngày về sau của các ngươi đều không yênđược.
Khóe miệng Ngạo Tình giật giật, mắt trợn trắng, hoàng đế này đúng là giết người không dao.
"Điều này sao có thể, thái tử cùng các vị hoàng tử đều anh tuấn lỗi lạc, cơtrí hơn người, là Nhân Trung Chi Long (rồng trong loài người) , các tônnữ của lão phu tuy nói dáng dấp coi như Thủy Linh( xinh đẹp),so sánhvới các tiểu thư quan gia trong kinh thành còn thua một bậc. Để cho thái tử cùng các vị hoàng tử chọn lựa thì mới thỏa đáng." Bách Lý Chiến sắcmặt không thay đổi, nói ra.
Đỗ công công rất là hài lòng. Kế tiếp là do nguyệt lão mai mối rồi.
Kết quả cuối cùng,Phong Lâm Sâm chọn Bách Lý Chi Nhu làm trắc phi, Phong Ngự Kiệt lựa chọn Bách Lý Hàm Ngọc làm chánh phi, Phong Hành Thượng lựa chọn Bách LýThiến Lan, kết quả rất như ý.
"Hề Ngạn nguyện thú Bách Lý NgạoTình làm chánh phi!" Một mực yên lặng không lên tiếng, lời nói Phong HềNgạn vừa ra như sấm mùa xuân ở trong đại đường nổ tung.
Ngạo Tình sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy nam tử vừa nói chuyện cẩm bào màuxanh lam, có vẻ cao quý thoát tục, mày kiếm nhập tấn, đôi mắt thâm thúymàu hổ phách lóe ra một chút lạnh lùng, có vẻ cơ trí vô địch, một chữ —— lãnh.
Một bên Phong Dạ Hàn tay cầm ly rượu, dừng một chút, liền lặng yên không một tiếng động tiếp tục phẩm rượu .
"Ngạo Tình cảm tạ Thất hoàng tử ưu ái, chỉ là Ngạo Tình còn muốn bồi gia giamấy năm, thay thế phụ mẫu đã qua đời tận hiếu, mong Thất hoàng tử thànhtoàn!" Thanh âm Ngạo Tình vang lên, cảm động lòng người.
"Ngạonhi, đừng làm rộn. Hôn nhân của con mới là đại sự trong lòng gia gia.Khó được Thất hoàng tử không ngại tính tình kém của con, con thật làsinh ở trong phúc mà chẳng biết." Bách Lý Chiến thần sắc nghiêm cẩn,trong lòng có tính toán. Hiện nay chỉ có Thất hoàng tử có thể chọn, NgũHoàng Tử nổi danh đoạn tay áo chi phích ( đồng tính đó các nàng!),vìnghĩ tới hạnh phúc của Ngạo nhi, lão cũng đành nhẫn tâm chút.
"Gia gia, ngươi có phải hay không ghét bỏ Ngạo nhi rồi hả?" Ngạo Tình cónguyên tắc ngươi cứng rắn ta mềm, ngươi mềm ta cứng rắn, làm bộ đángthương, đôi mắt trong veo long lanh nước, nếu Bách Lý Chiến không đồngý, lệ sẽ tuôn rơi, người nhẫn tâm sao?
Ngạo Tình trong lòng hunghăng mắng Phong Hề Ngạn một trận, vốn định lừa dối vượt qua kiểm tra, cố tình hắn rất không thức thời. Nếu gả cho Phong Hề Ngạn lãnh khốc vôtình, đời này coi như là xong rồi. Thù này phải nhớ kỹ.
Bách LýChiến khí (tức giận) làm râu run dữ dội hơn, Ngạo Tình biết chiêu nàykhông thông, chỉ có thể lùi một bước trời cao biển rộng.
Vung lên làn váy, đi tới trước mặt Phong Dạ Hàn, mọi người còn không kịp hútkhí, Ngạo Tình lạnh nhạt lên tiếng: "Ngươi thú ta đi!"
Phong Dạ Hàn tay dừng lại, ly rượu xuất hiện một chút vết nứt, tròng mắt đen băng lãnh chống lại đôi mắt trong veo.
Dần dần xuyên thấu qua cặp mắt thâm thúy kia, Ngạo Tình cho là Phong DạHàn sẽ kinh ngạc, nhưng chỉ có một nháy mắt, cảm nhận được cặp mắt đenchợt lóe lên bàng hoàng, hoảng hốt, trái tim Ngạo Tình một khắc liền lỗi nhịp, đau đớn một chút chẳng biết tại sao.
"Ngạo nhi, chớ hồ đồ!" Người đầu tiên phản ứng kịp, Bách Lý Chiến quát to một tiếng, đem thần trí mọi người trở về.
Ngạo Tình quay đầu lại đối mặt với Bách Lý Chiến nhép nhép miệng, chỉ haingười hiểu được. Bách Lý Chiến sắc mặt chợt biến, không thể nói gì, chỉđợi Phong Dạ Hàn phản ứng.
Đang lúc mọi người cho là chuyện này sắp sửa định xuống thì Phong Dạ Hàn nói một câu khiến lòng của mọi người lại treo lên .
"Tại sao?" giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Không biết Ngũ Hoàng Tử nghĩ như thế nào?" đôi mắt Ngạo Tình hơi lóe, thảnnhiên cười, như hoa xuân nở rộ lại thanh thuần chói mắt, trên gương mặtnõn nà có chút đắc ý lại uyển chuyển hàm xúc, như hoa lan nơi thâm cốc.
Phong Dạ Hàn trong lòng chợt nảy một cái, lập tức khôi phục trong trẻo,"Người khác đều nhất nghệ tinh (thành thạo một nghề, ở đây là thành thạo một kỹ năng),ngươi phải có một lý do làm cho ta tin phục mới được!"
Mọi người vừa nghe, liền nhìn về phía Bách Lý Chiến, ngoài ý muốn Bách LýChiến chỉ khoan thai cười, nhấc ly rượu nhấp miệng một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.