Chương trước
Chương sau
Vừa chạy vừa nghĩ chẳng mấy chốc đã đến viện Trúc Lâm, A Nhất nhanh chân vào báo cáo:

“ Vương gia, người này quả thực không đơn giản! thuộc hạ đã ẩn nấp kỹ nhưng vẫn bị nàng phát hiện, xém chút nữa là không toàn mạng trở về rồi huhu...”

A Nhất vừa nói vừa than vãn làm Tần Sở nhức cả tai đành phải bỏ tấu sớ xuống nhìn hắn. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại không kiềm được tò mò mà hỏi:

“ Ngươi sao lại vậy?”

“ Vương gia, thực không ngờ cô nương đó quá nhanh nhạy, thuộc hạ cũng không biết nàng ta đã phát hiện ra bị theo dõi lúc nào, thân thủ nàng ta cũng cao thâm, trong lúc sơ xuất không cẩn thận bị nàng chế trụ.”

Gương mặt của A Nhất trở nên nghiêm túc hơn:

“ Thuộc hạ cảm thấy nàng ta thực không bình thường, nữ tử trong kinh thành không ai biết võ cả. Nhưng y phục nàng mặc hôm chúng ta gặp cũng rất kỳ lạ! Vương gia, nàng ta còn nhờ ta truyền lời lại nếu người muốn hỏi gì thì gặp trực tiếp nàng để hỏi, còn nếu cho người theo dõi nàng thì có khi không toàn mạng trở về!”

Hắn nhướng mày thầm nghĩ nữ tử này thú vị đây...

“ Được rồi, người lui xuống đi.”

Xem ra hắn phải đi một chuyến đến chỗ nàng rồi!

...

Cả ngày ngồi trong phòng cũng chán nản nên nàng quyết định ra ngoài hít thở không khí sẵn tiện tham quan xung quanh một vòng...

Chỗ này thực sự rất lớn, nhưng cũng rất đẹp, xung quanh được trang trí tỉ mỉ, có những gốc cây lớn, đình nghỉ mát ở giữa cả một hồ sen to. Mùa này sen nở rộ trông rất đẹp, mùi hương dịu nhẹ tỏa ra được gió mang đi khắp nơi. Đáng tiếc nàng chỉ thích hương vị dịu dàng của sen chứ không thích hoa... Ừm... nàng cảm thấy mấy loại hoa chỉ phù hợp cho nữ tử đoan trang, công dung ngôn hạnh, hay loại nữ tử dịu dàng gì gì đó, còn nàng chỉ thấy.... phiền phức!

Nàng nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của sen, thả hồn vào thiên nhiên làm nàng cảm thấy thoải mái hơn...

Tại Trúc Lâm viện, vị vương gia nào đó cũng muốn đi dạo một lúc cho khuây khỏa, ngồi xem tấu sớ suốt mấy canh giờ liền nên có chút mệt mỏi, đặc biệt là đôi mắt làm việc với cường độ cao trong khoảng thời gian dài có chút đau.

Bình thường hắn không như thế, có lẽ do trúng độc nên cảm thấy mệt mỏi hơn đi?

Đi được một đoạn thì ngửi được mùi hương của hoa sen hoà vào trong gió, hắn không nghĩ nhiều liền bước về phía hồ sen. Nếu không nhờ hôm nay sen nở rộ, hương thơm ngào ngạt khắp nơi hắn cũng không nhớ trong phủ còn có hồ sen cơ (hơ hơ)

Càng đến gần hồ sen thì bóng dáng của nữ tử càng rõ hơn trong mắt hắn, nữ tử vận một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh được búi tùy tiện phía sau đầu, làn gió nhẹ thổi qua làm y phục bay bay trong gió, cảnh người kết hợp làm Tần vương có chút ngây người, nàng đứng đó như một tinh linh của thiên nhiên đang ngắm nhìn thế giới riêng của bản thân.

Nữ nhân trước mặt đột nhiên xoay người lại, mái tóc dài đen nhánh cũng nhẹ nhàng chuyển động theo động tác của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn màu hạt dẻ không một gợn sóng, bờ môi nhỏ hồng nhuận, dung mạo xinh đẹp kiều diễm không chút son phấn. Đang đắm chìm trong cảnh đẹp thì nữ tử cất tiếng nói:

“ Ngươi là ai?”

Nàng nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn. Sao người trông phủ này cứ thích quan sát sau lưng nàng vậy? Thần kinh có vấn đề à?

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một nam nhân gương mặt góc cạnh, đẹp không tì vết nhưng gương mặt không cảm xúc, khí thế cường đại toát ra từ người hắn làm cho người khác có phần dè chừng e sợ.

Hắn nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại:

“ Cô nương đã tỉnh?”

Nhìn dáng vẻ của nàng không giống hạ nhân trong phủ, vậy nàng ắt hẳn là nữ nhân đó!

Nàng lại hỏi tiếp:

“ Là ngươi đã cứu ta?”

Nàng thấy hắn khí chất bất phàm, có lẽ là vị vương gia gì đó đã cứu nàng!

“ Ta có vài câu muốn hỏi.”

Gương mặt của Tần Sở vẫn không chút biểu cảm.

“ Tại sao ta phải trả lời ngươi?”

“ Không phải chính cô nương nhờ người chuyển lời sao?”

“ Ta không quen ai trong các người, cũng không thù không oán với ai, tại sao nói ta có liên can? Chỉ vì ngươi gặp ta đúng lúc sao?”

Nàng cong nhẹ môi, vẫn giữ thái độ không quản sự đời mà cất tiếng.

Hắn nghe cô nói thì có chút bất ngờ, trước giờ chưa từng có ai dùng giọng điệu thiếu tôn trọng hắn tới vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục mục đích của mình.

“ Rốt cuộc cô là ai?”

Cô liếc xéo hắn rồi mở miệng nói:

“ Liên quan đến ngươi sao?”

“ Chắc cô nương đã nghe qua việc đại hoàng tử bị thích sát?”

Tần vương mặt không đổi sắc tiếp tục chủ đề.

Ha...đại hoàng tử sao? Ngay cả tên hắn cô còn không biết mà tên này bảo cô có liên quan đến việc thích sát đại hoàng tử? Đúng là cười chết cô mà! Nghĩ là làm, cô cười lạnh:

“ Ha... ngươi nói ta thích sát đại hoàng tử trong khi ngay cả dung mạo hắn thế nào ta còn chẳng biết? Ngươi là đang muốn ta cười chết sao?”

Vị vương gia nào đó đen mặt hỏi tiếp:

“ Vậy tại sao lúc thích khách chạy trốn ra ngoại thành cô cũng ở đó, còn đứng giữa đám thổ phỉ như vậy vẫn không chút sợ hãi, không phải giúp thích khách đánh lạc hướng, ngăn cản ta truy tìm thích khách sao?”

Cô nhếch mép phun ra từng chữ trào phúng:

“ Ngươi nghĩ xem một nữ tử bị cả đám thổ phỉ bảo vây thì sẽ bị gì? Đương nhiên là gặp dâm tặc rồi! Ngươi nói ta không sợ? Vậy ta hỏi ngươi nếu lúc đó ta tỏ vẻ sợ hãi thì bọn chúng có buông tha cho ta không? Nếu ta khóc lóc van xin chúng sẽ bỏ qua cho ta sao? Ngươi là ai ta còn chẳng biết, Không lẽ ta rảnh đến mức tìm người đánh nhau để cản đường người mà ngay cả tên mình cũng không biết à? Não ngươi có vấn đề ư?”

“ Tốt nhất đừng chọc vào ta!”

Tần Sở sa sầm mặt trầm giọng nói, khẩu khí như thế đi khắp kinh thành này được mấy người? thân là nữ nhân lại luyện qua võ thuật... Người này chắc chắn có vấn đề!

Nàng nhìn một lượt khắp người hắn vừa mỉm cười vừa nói:

“ Một tên trúng kịch độc như ngươi sống còn chưa đến một năm nữa thì có thể làm gì được ta?”

Tần vương nhíu mày lạnh giọng:

“ Cô biết ta trúng độc?”

Việc hắn bị trúng độc cũng chỉ có hắn và A Tam biết, A Nhất và A Nhị chỉ biết hắn bị tên bắn trúng! vậy mà nàng chỉ nhìn sơ qua đã biết hắn trúng độc sao? Điều này làm cho hắn càng thêm tò mò về thân phận của nàng hơn!

Nàng nhướng mày, như suy nghĩ gì đó rồi cười nhẹ nói:

“ Hay là chúng ta trao đổi đi, ta giúp huynh giải độc, huynh giúp ta một việc, thế nào?”

“ Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!”

“ Vậy ta hỏi ngươi có vị đại phu nào nhìn người bệnh lại nói là người bình thường khỏe mạnh chưa?”

“ vậy ta lấy gì để tin cô nương đây?”

Nàng chống cằm nói:

“ Cho ta một tháng! nếu sau một tháng độc của huynh vẫn chưa hết thì lúc đó mạng của ta tùy huynh xử trí, thế nào? Ta cũng không cần phải lừa một người không còn sống được bao lâu!”

Tần Sở im lặng không trả lời, dường như điều kiện nàng đưa ra không đủ đáp ứng câu hỏi của hắn.

" Không tin? Mặc ngươi!"

Liễu Vân nhìn ra được hắn không tin tưởng mình, nàng là người dễ hợp tác, cũng dễ đổi ý! Nếu không quá cần thiết nàng cũng chẳng cần nhiều lời, nó chỉ có thể " tạm" xác lập hợp tác giữa hai người, về lâu dài sẽ phát sinh những sự việc không đáng có! Như thế sẽ rất phiền phức!

Không hợp tác thì giữa hai người cũng chẳng có gì để nói với nhau, để lại câu nói trống rỗng kia, Liễu Vân bước về tiểu viện của mình.

“ Cô nương phải xưng hô thế nào?”

Tần Sở nhíu mày nhìn nàng giây trước mở lời đề nghị, giây sau đã muốn đi liền cảm thấy phi thường kỳ dị, cũng chẳng biết thế nào khi thấy nàng xoay người đi liền có gì đó thôi thúc hắn nên đặt niềm tin vào nàng, nhanh giọng hỏi theo.

( tg: là em thôi thúc đó:)))

“ Cứ gọi là Dạ Nguyệt đi, vậy phải xưng hô thế nào với huynh đây?”

Liễu Vân quay lại vị trí ban đầu, nét mặt không đổi hỏi hắn.

Dạ Nguyệt là danh xưng của cô khi còn trong tổ chức sát thủ, cô không nghĩ lúc này mình vẫn phải dùng đến nó...

“Tại hạ Tần Sở.”

Tần vương vừa nói vừa nhìn biểu hiện của nàng, nàng không có ngạc nhiên hay bất ngờ, cũng không có biểu cảm xúc động, trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ không đổi. Trong khi nữ nhân khắp vương quốc này nghe tên hắn đã không thể hận dán cả đôi mắt lên người hắn rồi! Vì lẽ đó mà hắn luôn không thích nữ tử và cũng tăng thêm phần hảo cảm với nàng...

“ Đây... là phủ của Tần vương huynh sao?”

Tần vương cũng hơi bất ngờ trước hành động của nàng nhưng vẫn đáp lời:

“ Dạ Nguyệt cô nương nghĩ đây là đâu?”

“ Vương gia nghĩ sao về đề nghị của ta? Huynh có thể suy nghĩ thêm, nhưng huynh có thể cho ta bộ châm cứu và giấy bút được không?”

Trước hết phải báo tin về phủ đã! nếu không lại có thêm chuyện thì lại phiền phức!

“ Người đâu, đem giấy bút và ngân châm đến đây.”

Mặc dù không hiểu lắm nhưng hắn vẫn làm theo ý nàng.

Nô tỳ đem những thứ cần thiết đến rồi thì lập tức lui xuống không dám ngẩn mặt lên nhìn.

Đây là luật lệ trong vương phủ, không ai được tò mò hay có bất cứ hành động nào khác ngoài mệnh lệnh của vương gia, nếu không sẽ bị xử chém, nhẹ thì bị đuổi khỏi vương phủ. Nàng nhìn sơ qua gật đầu rồi nhìn Tần Sở:

“ Huynh đưa tay đây.”

Tần Sở đưa tay cho nàng bắt mạch sau có nàng cầm ngân châm châm vào vài ***** ** trên tay hắn rồi cầm giấy bút viết gì đó...

Một khắc sau, nàng rút ngân châm ra, phần đầu ngân châm trong người hắn đều trở thành màu đen đúng như những gì nàng nghĩ, một nụ cười lại xuất hiện trên môi nàng nhưng lại làm vị vương gia nào đó rùng mình. Nàng đưa cho hắn hai tờ giấy rồi nói:

“ Tờ đầu tiên là dược liệu cần thiết, huynh phải tìm được đủ tất cả trong một ngày vì có một số loại không thể để lâu quá 3 ngày, dược liệu phải thuộc loại tốt nhất nếu không uống vào mà có tác dụng phụ thì huynh tự chịu, tờ giấy thứ 2 ta nhờ huynh cho người giúp ta đưa đến phủ Liễu thừa tướng.”

Nàng ngừng một lúc vừa tặng cho Tần Sở một ánh mắt cảnh cáo vừa nói:

“ Thân phận của ta đến lúc thích hợp huynh sẽ biết, còn nữa... tốt nhất huynh đừng điều tra hay động chạm lung tung vào phần dược liệu, đây là phần quan trọng trong việc điều chế thuốc giải, dược liệu khi mang về phải đem đến phòng ta ngay lập tức. Nếu suy đoán của ta đúng thì độc của huynh trong vòng 7 ngày sẽ hoàn toàn được loại bỏ!"

" Ta không tin tưởng ai hết nên không cần cho người hỗ trợ, trong lúc điều dược ta không muốn bị làm phiền, còn nữa... ta cảm thấy không cần thiết để giải thích cho huynh những phương pháp hay quy trình điều chế vì chúng ta không cùng tư tưởng. Nếu huynh tin tưởng ta thì sau khi dược liệu đưa về như lời hứa, sau 7 ngày ta sẽ chữa khỏi cho huynh, nếu huynh không tin tưởng ta thì không cần nói nhiều, ta sẽ đi ngay bây giờ!”

Tần Sở không cần suy nghĩ đã đáp ứng:

“ Được, vậy việc mà Dạ cô nương muốn nhờ là việc gì? Ta sẽ dốc hết sức để thực hiện!”

“ Việc mà ta muốn nhờ huynh làm hiện tại vẫn chưa cần đến, nếu Tần huynh đã tin tưởng ta... vậy thì có thể mời hai vị đang đứng trên kia xuống được không?”

Vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn về phía tiểu viện gần đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.