“ Không biết tứ hoàng tử sao lại chọn nơi vắng vẻ của tiểu nữ mà bàn luận lại không tham gia vào câu chuyện của những người khác”
Nếu đã là hoa hoa công tử sao có thể ngồi ở nơi này của nàng mà không đến nơi náo nhiệt kia tán tỉnh nữ nhân chứ, không lẽ hôm nay uống lộn thuốc à?
“ Không ngờ thanh danh của ta đến cả đại tiểu thư Liễu gia không rời phủ nữa bước cũng biết”
Tần Vĩnh cười cười, cứ như việc bị đồn đại là hoa hoa công tử của hắn là bất đắc dĩ vậy
“ Người nghĩ tiểu nữ không nên biết?”
Nàng cũng cười đáp trả. Nhưng có thực sự cười hay không chắc cũng chỉ có mình nàng biết được
“ ta chỉ là có chút bất ngờ về độ nổi danh của mình chứ không có gì khác, mong Liễu tiểu thư đừng để tâm”
Tần Vĩnh hơi khựng người khi nhìn nụ cười của nàng, dù chỉ là hành động cong nhẹ khoé môi nhưng lại có một sức hút kỳ lạ làm hắn chìm đắm vào đó.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Tần Vĩnh, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng giọng nói lại làm hắn ngờ vực
“ Nếu đã không thích tại sao vẫn cố làm việc bản thân không thích mà lại không sống thật với chính mình?”
“ Liễu... Liễu tiểu thư là có ý gì?”
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ
“ Người rất rõ tiểu nữ đang nói gì”
“ ta thực sự không biết ý Liễu tiểu thư ám chỉ”
Mày phượng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-van-tue/2455111/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.