Cùng lúc A Nhị tiến đến đỡ lấy thân hình sắp ngã của hắn, nhanh chóng đưa về phòng, binh sĩ và tướng quân đều nháo nhào gọi hắn
" vương gia!!!"
"đại tướng quân!!!"
"đại tướng quân!!!"
" vương gia chỉ là thân thể không khỏe, các vị đừng quá lo lắng"
Để lại một câu trấn an, A Nhị liền gấp gáp đỡ Tần Sở đến chỗ A Tam
.........
" A Tam! nhanh lên"
A Nhị hối thúc tên nam nhân phía sau mình
" ta đã nhanh hết mức! không thể đi nhanh hơn!"
" aisss"
A Nhị than một tiếng rồi quay người cõng A Tam trên lưng mà chạy mặc cho tên nào đó xấu hổ đến đỏ mặt
Ngay lập tức bắt mạch cho Tần Sở, A Tam nhíu mày hỏi
" ngươi không ở cùng vương gia?"
dịch: ngươi không bên cạnh vương gia lúc đánh trận?
" ta phải vào thành nắm tình hình!"
dịch: vương gia không cho ta theo người mà cử ta sang nhóm khác để hành động!!!"
"..."
"..."
im lặng một lúc, A Tam chậm rãi nói
" vương gia trúng độc rồi! kịch độc!"
" cái gì??? không thể nào? trên thành ta thấy rất rõ vương gia vẫn còn bình thường... không thể nào! là lúc nào chứ?"
A Nhị hoang mang
" lúc tên đó đến gần... có lẽ hắc y nhân lần trước là họ phái tới... chết tiệt! ta lại không nhìn rõ được gì!"
A Tam tự trách mình quá bất cẩn trúng mê hương mà không nhìn rõ tình hình để hắc y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-van-tue/2455041/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.