Chương trước
Chương sau
Chát...

Thêm một bên má nữa được đánh phấn hồng đậm vô cùng đẹp mắt.

Mọi người ngạc nhiên cùng sửng sốt. Tả Thiên Huyễn dám đánh nó 2 lần? Dù nó thân phận gì đi nữa, thì cũng là được các hoàng tử cứu về. Như vậy, tức là người của hoàng tử, mà cô ta lại dám hành xử như thế? Tức là không xem hoàng tử ra gì.

Riêng nó lại vô cùng bình thản nhận món quà đó, dường như là đã biết trước vậy.

Anh Thiên thấy vậy phẫn nộ lên tiếng:

- Dừng lại, em có biết mình đang làm gì không?...

Lúc này, Tả Thiên Huyễn mới ý thức được mình thất thố, liền cúi đầu, vẻ hối lỗi. Vài giọt nước trong suốt từ từ rơi xuống. Hai bàn tay thô ráp cứ vặn vẹo làm cho người ta có cảm giác đáng thương.

Nó một thân bạch y nửa nằm nửa ngồi, uể oải lên tiếng, đôi mắt nhằm hờ lóe lên vài tia chế giễu. Coi như cô ta may mắn, hôm nay dừng ở đây.

- Được rồi, không sao...

...................................

Hôm sau

Những tia nắng nhạt len lỏi vào trong phòng, trông thật ấm cúng. Trên chiếc giường chạm khắc tinh xảo, một cuộn tổng hợp giữa chăn và người đang yên vị.

Rầm...

Cánh cửa phòng bật mở một cách cực kì thô bạo. Những thân ảnh đi nhẹ như bay tiến đến gần chiếc giường.

Y Nhi nhẹ giọng gọi, tại sao tiểu thư của cô lại ở Phụng Lầu chứ, hơn nữa lại còn ngủ ngon lành thế này nữa.

- Tiểu thư, người dậy đi ạ. Hôm nay là ngày ngươi đi đến Thư Các.

Thư Các là nơi để các tiểu thư thục nữ đọc sách, học cầm kì thi họa,.... cùng các hoàng tử học võ, văn thơ,...

Nó ngồi dậy, giọng nói như không quan tâm:

- Không đi.

2 từ đơn giản nhưng lại có sức sát thương rất lớn.

Không đi? Thư Các đâu phải là nơi thích thì đến, không thì đi? Nếu hôm nay không đi chính là coi thường các vị tiểu thư cùng công tử khác. Nhất đinh sau này sẽ đánh mất hảo cảm đối với tiểu thư.

..........................

Sau một hồi giằng co kịch liệt, cuối cùng, nó đã chịu ngoan ngoãn đến Thư Các.

Ngay sau khi đặt chân lên bậc thang, liền nghe một giọng nói rất khó chịu.

- Người hầu của lầu nào mà lại được đặt chân đến Thư Các? Người đâu, đem cô ta lôi ra ngoài.

Khóe miệng Y Nhi giật mạnh. Người hầu? Lôi ra ngoài? Cô bé này thật sự gan to bằng trời mà. Tiểu thư nhà cô vừa mới đem toàn bộ cung phi hết thảy đi cực hình. Vậy mà vẫn có người dám chọc vào?

Âu Tinh Mặc tâm tình không rõ, chỉ cảm thấy rất thiếu ngủ, nên căn bản cũng không chú ý lời của Tả Thiên Huyễn. Chỉ chung thủy với khuôn mặt vô cảm, lướt qua người cô ta.

Mà đám thị vệ nghe thấy những lời này lại cực kì kinh hoảng. Thiên Huyễn tiểu thư lại dám bất kính với Tinh Mặc tiểu thư? Tuy hai người cách biệt nhau vài tuổi nhưng Tinh Mặc tiểu thư cho dù là ai cũng phải cung kính vài phần, bây giờ lại bảo cô là người hầu?

Bọn họ cũng đã từng nghe qua, chuyện Tinh Mặc tiểu thư đem toàn bộ phi tần hậu cung đi cực hình nên hoàn toàn ko dám có hành động vô lễ.

Tả Thiên Huyễn thấy vậy vẫn không biết trời cao đất dày liền cao giọng:

- Các ngươi làm gì mà đứng ngẩn ra đó vậy, mau lôi con tiện tỳ đó ra ngoài cho bản tiểu thư.

Nó nhếch môi, đã cố ý cho qua thì lại còn muốn đâm vào. Thật đúng là không biết sống chết. Tuy vậy, nó vẫn bước đi như chẳng có gì.

Tả Thiên Huyễn không biết, trong lúc cô ta đang kêu gào thì nó lại vạch ra một kế hoạch hoàn hảo để.... tiêu diệt toàn bộ Tả gia.

...............................

Sau một buổi học đàn nhàm chán, nó đi ra vườn hoa, rồi lại nằm ngủ.

Cộp... cộp... cộp...

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến bên cạnh nó.

Ngay lập tức, nó thức giấc. Nhưng thức giấc không có nghĩa là mở mắt lớn rồi bật dậy và la hét. Mà là nó lấy lại tâm trí nhưng vẫn còn nhắm mắt. Nó biết đây không phải là Y Nhi vì trên người Y Nhi ko có mùi hương này

Bộp...

Một bàn chân bé nhỏ đạp lên cánh tay trái của nó, rồi ko ngừng đè xuống.

Đau....

Nó vẫn cố gắng im lặng và nhắm mắt như đang ngủ. Cái đâu này có đáng là gì so với nỗi đau sau này cả Tả gia cảm nhận. Nên coi như là một chút đền bù vậy.

Một âm thanh dường như được khuếch đại hết mức vang lên:

- Ngươi dậy ngay cho bản tiểu thư....

Nó ngồi dậy, đôi mắt mơ màng y như của người vừa ngủ dậy. Khẽ liếc nhìn Tả Thiên Huyễn rồi lại... nằm xuống ngủ tiếp.

Tả Thiên Huyễn tức giận. Liền thô bạo kéo nó ra sau, nơi thưởng trà của các vị tiểu quan, nằm trên một cái vực. Có hơi nguy hiểm nhưng khung cảnh lại rất hữu tình nên nơi này chính là chỗ thưởng trà.

Mi tâm nó khẽ động, đưa nó đến chỗ đông người làm gì? Bình thường nó rất ghét những chỗ như thế này.

Tả Thiên Huyễn nở một nụ cười độc ác, miệng phát ra những âm thanh khó nghe:

- Bản tiểu thư trước nay trừng phạt người hầu chính là để bọn họ rơi xuống vực này, chết không toàn thây.

Dứt lời, nụ cười trên mặt như được kéo căng hết cỡ. Một tay túm lấy áo nó, tay còn lại nhấc bổng nó lên, lôi về phía vực thẳm.

Âu Tinh Mặc nhẹ cười. Cô ta dám chứ? Sau khi biết thân phận của Âu Tinh Mặc này. Dám ngang nhiên giữa những vị tiểu quan kia, nó thật sự tò mò về thế lực của Tả gia rồi đấy.

- Ngươi chết đi.

Tả Thiên Huyễn thốt lên 3 chữ. Ngắn gọn nhưng lại vô cùng nhiều ý nghĩa.

Nó bất chợt nhận ra là mình đang rơi tự do không có thiết bị bảo hộ cùng với đai an toàn trên độ cao không thấy đáy. Mà những người xung quanh cũng không ai để ý, dường như đây là việc quá quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.