Đồng tử Tiêu Trạch co lại, không ngờ ta lại nói như vậy, mặt xanh một lúc, trắng một lúc, trông thật buồn cười.
“Lãng phí thời gian?”
Hắn ta tức giận, nghẹn một lúc lâu, nói với giọng không tốt: “Được, rất tốt, hy vọng ngươi kiên trì đến cùng, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”
“Tuân lệnh!”
Ta vui vẻ cúi chào, hớn hở rời đi.
Đi không lâu, chợt nhớ ra quên lấy hộp thức ăn, bèn quay lại lấy.
Ở góc quẹo, bất ngờ nghe thấy tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Trạch hỏi: “Điện hạ, Giang tiểu thư ngày thường đều cố gắng tiếp cận người, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Giống như trở thành người khác? Lẽ nào, trước đây thật sự đều là giả vờ?”
Đang bàn luận về ta sao?
Ta thò nửa cái đầu ra, nhìn trộm qua.
Thấy Tiêu Trạch mặt mày khó coi, nắm chặt tay, cười lạnh nói:
“Chỉ là trò trẻ con của nữ tử thôi, dùng cách này để thu hút sự chú ý của ta, ha, ngươi xem, ta sẽ không để ý đến nàng ta, xem nàng ta giả vờ được bao lâu.”
Tiểu thái giám trầm ngâm một lúc, nói: “Nhìn không giống, nếu thật sự muốn thu hút người, lần trước sẽ không bỏ người mà chạy, Điện hạ, có lẽ người đã tự mình đa tình rồi?”
Thái giám không sợ chết, ta rất thích.
Ta bước tới.
“Ôi, quên mất hộp thức ăn!”
Trâm cài trên đầu ta rung lên, kêu vang như tiếng chiêng trống và pháo hoa, ta lắc lư bước tới, Tiêu Trạch quay đầu thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650657/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.