Tổ mẫu vội vàng giữ ta lại: “Được rồi Kiều Kiều, đang bệnh nặng không cần nói lễ nghi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“A Vu, nằm xuống đi.”
Phụ thân ta ngồi xuống cạnh giường, nhìn ta, thở dài: “Bệnh một trận, con trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Ta đỏ mắt, đưa tay nắm lấy tay áo của phụ thân, nhẹ giọng nói: “A Vu trải qua lần này mới biết trước đây được phụ thân bảo vệ tốt như thế nào, phụ thân, A Vu đã sai rồi, từ nay sẽ không tùy tiện làm bậy, không khiến phụ thân tức giận nữa.”
Phụ thân ta sững lại, ánh mắt dịu đi nhiều, tình yêu thương mà đã lâu ta không thấy trong mắt phụ thân lại trở về.
Dù trước đây có bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng ta vẫn là nữ nhi m.á.u mủ ruột già của ông ấy, m.á.u mủ tình thâm, ông ấy sẽ không mãi giận ta.
“Tiểu nha đầu này, phụ thân chưa bao giờ giận con, chỉ cần con nhớ lấy bài học, sau này không tùy tiện nữa, phụ thân sẽ yên tâm.”
Giang Từ Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nàng ta làm sao nghĩ được, Giang Vu trước đây bướng bỉnh, suốt ngày cãi nhau với phụ thân lại đột nhiên thay đổi tính cách.
Kế mẫu lén đưa tay, chọc chọc Giang Từ Nguyệt.
Giang Từ Nguyệt tỉnh ngộ, sau đó vội vàng chạy đến bên giường, nặn ra hai giọt nước mắt, tha thiết nói: “Tỷ tỷ không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh/3650655/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.