Nói đến bạc, Bùi Ngọc Kiều bảo Trúc Linh mang hộp tiền đồng mở ra.
Nàng đếm, mới phát hiện bản thân không có nhiều tiền.
Chỉ có hơn hai trăm hai. Mỗi tháng tiền tiêu vặt của nàng đều có mười lăm lượng bạc, một năm, nàng tính phải có một trăm mấy chục lượng, chưa tính tiền thưởng trưởng bối cho.
“Tiền của ta đi đâu mất rồi?” Nàng hỏi Trúc Linh.
Trúc Linh nói: “ Đã thưởng cho hạ nhân, mua đồ.”
Nàng ấy dẫn nàng đi xem. Nhà kho trong viện chất đống những thứ lặt vặt bừa bộn. Hơn mười cái đèn lồng, mười hai con búp bê bằng ngọc, chong chóng bằng trúc, bình nước mã não, dưa hấu phỉ thúy, rực rỡ muôn màu. Nàng nhớ lại, nàng thích mua đồ, thấy đẹp mắt là mua.
Cũng không quan tâm có lãng phí hay không, toàn là yêu thích nhất thời.
Bây giờ suy nghĩ lại, thật đúng là phá sản!
Bùi Ngọc Kiều lắc đầu:“Sau này không mua nữa.” Nàng dặn dò Trúc Linh,“ Ngươi cũng đừng cho ta tiếp tục như thế.”
Trúc Linh gật đầu liên tục:“ Vâng.”
Trạch Lan cười nói:“ Cô nương có thiếu bạc đâu, thích mua gì thì mua cái đó, Thái phu nhân thương người như thế.”
“Ta không phải trẻ con, sao có thể thích nhiều như vậy được.” Bùi Ngọc Kiều khóa hộp lại, đưa chìa khóa cho Trúc Linh,“ Ngươi cất đi.”
Trạch Lan nhìn đỏ cả mắt.
Cô nương quả thực không coi nàng là đại nha hoàn, cái gì cũng gọi Trúc Linh tới làm.
Trước kia cô nương ngoan ngoãn biết bao, mọi thứ đều không quan tâm, nàng giữ hộp tiền có cầm một ít, cô nương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-trung-sinh-ky/95576/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.