Trong động tuyết của Vĩnh hằng chi gian, đóa hoa đã biến thành một quả nho nhỏ sắp chín, tỏa ra mùi hương dị thường. Nhưng từ lúc bắt đầu, bắt nàng nuôi hoa không phải là vì mục đích này. Ăn hoa lãng quên, ăn quả nhớ lại, hắn muốn nàng nhớ lại chuyện xưa, muốn thấy nàng hối hận, nhưng quả luân hồi còn có một tác dụng khác, làm sao hắn có thể để nàng rời khỏi Ngũ linh giới? Nàng sẽ vĩnh viễn không thể nhớ lại, cũng sẽ vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay hắn.
Tây Linh quân trở về Dịch nhai, nghe Lam sứ giả bẩm báo, hắn gật đầu nói: “Nàng không sao là tốt rồi, nếu bây giờ Vân Trạch Tiêu Tề không chết thì Văn Chu Thành Cẩm cũng sẽ không tha cho hắn.
Lam sứ giả nói: “Phía Phủ Liêm công chúa, Dịch chủ thật muốn…”
Lời chưa nói hết thì sau cửa đá bên ngoài đã vang lên âm thanh huyên náo.
“Công chúa về đi, Dịch chủ sẽ không gặp cô đâu.”
“Hỗn xược!”
…
“Cho nàng ấy vào đi.” Tây Linh quân lên tiếng.
“Tây Linh Phụng Kỳ!” Phủ Liêm Uyển Ngọc đẩy xe lăn tới, vẻ mặt giận dữ, “Biến cố ở Băng quốc rốt cuộc có liên quan đến chàng không? Nếu không phải chàng bảo thiếp nhắc nhở Phủ Liêm tộc đừng qua lại với Phong Duyệt thì giữa bọn họ làm sao nảy sinh hiềm khích, Thái tử sao có thể làm Ngư ông đắc lợi! Chàng làm sao quen biết Bạch Kỳ tướng quân, hắn phản bội Phủ Liêm tộc có phải do chàng sai khiến không?”
Tây Linh quân không để tâm đến chất vấn của nàng mà đáp: “Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/1271544/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.