Hôm sau tỉnh lại, ngoài việc cảm thấy hư nhược thì Nhạn Sơ không thấy chỗ nào không ổn, biết là do hắn dùng thuật Chiết nguyên liệu thương, liên tiếp mấy ngày các thị nữ không ngừng dâng thuốc và đồ bổ lên, Nhạn Sơ cũng không cự tuyệt, tất cả đều dùng hết, cố gắng không nghĩ đến đứa con đã mất. Nghỉ dưỡng khoảng nửa tháng Nhạn Sơ mới trở về Định vương phủ, không lâu sau thì nhận được tin tức của Ô tướng quân, trong thư nói sơ qua về việc xử lý tai mắt của Tiêu Tề, còn về việc cụ thể hắn xử lý thế nào, Nhạn Sơ cũng không truy cứu, Ô tướng quân dù sao cũng là một trọng tướng trong quân, đương nhiên không ít thủ đoạn, phía Tiêu Tề không có phản ứng, cho thấy hắn vẫn chưa phát giác, chắc là đám “tai mắt” kia đang hồi báo tin tức cho hắn.
Tản Bạch sơn, trong động tuyết, chậu hoa tàn kia nở rất đẹp, đóa hoa to lên gấp nhiều lần, ước chừng cách ngày kết quả đã không còn xa, Nhạn Sơ tưới máu của Tiêu Viêm đã chuẩn bị sẵn, sau đó đem hoa giấu lại rồi nhân lúc còn sớm mà xuống núi.
Vừa vào thành, Nhạn Sơ đã được mời đến một gian phòng quen thuộc, rất nhanh Nam vương đã từ sau bình phong bước ra.
Nhạn Sơ cười nói: “Điện hạ thật mặt dày, chạm vào cái gai to trong yến tiệc Giao thừa trước mặt văn võ bá quan.”
“Diễm tà Nguyên quân vốn bị Hoàng huynh khống chế.” Nam vương nói, “Nàng trở về là vì hắn.”
Nhạn Sơ nói: “Điện hạ quản quá nhiều rồi đó.”
Nam vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/1271540/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.