Chương trước
Chương sau
Tây Linh quân dường như biết nàng đang vội nên cho xe chạy suốt ngày đêm, ngoài việc đổi ngựa ở Dịch trạm thì rất ít dừng lại, dọc đường quan ải rất nhiều, quả nhiên không ai dám cản chiếc xe ngựa này, nhưng Nhạn Sơ để ý xem xét, phát hiện những thủ vệ kia cũng không đặc biệt kiểm tra những người đi đường khác, khiến nàng cảm thấy hơi nhạc nhiên.
Đi về phía Đông hơn một tháng, tiến vào một vùng rừng núi hoang vu, Nhạn Sơ bỗng cho xe ngựa dừng lại.
Núi cao rừng sâu, cây cối điêu tàn, cỏ dại um tùm, trên hòn đá mọc đầy rong rêu, vết tích của trận chiến thảm khốc trăm năm trước đã bị chôn vùi từ lâu.
Sắc đêm vừa buông, Nhạn Sơ đội gió lạnh từng bước tiến về phía trước.
Năm xưa phụ tử Việt tướng quân xâm nhập dụ địch, lương thảo quan trọng nhất lại chậm trễ không đến, thư cầu chi viện bị huynh muội Tần Xuyên Lưu Vũ phái người cướp mất, Việt tướng quân trong lúc bất lực đành quyết định đổi đường, cuối cùng vẫn chậm một bước, mấy lần trúng phục kích, hai vạn nhân mã hao tổn hơn một nửa, cuối cùng bị đại quân của Mục Phong quốc vây khốn ở chốn này. Cả nửa năm tròn, Việt tướng không không chịu ra đầu hàng, thống lĩnh bộ hạ cố thủ ở núi này, hết lương thảo thì ăn thịt chiến mã, ăn rễ cỏ vỏ cây… Mấy ngàn người cuối cùng chỉ còn lại vài trăm, người phá vòng vây chiến tử, kẻ đói chết, người bệnh chết…
Đất dưới chân đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi, chôn biết bao nhiêu xương trắng!
Phụ thân của nàng, thân mang trọng bệnh thống lĩnh mấy trăm người còn lại đột phá vòng vây, thà chiến tử sa trường chứ không chịu kéo dài chút hơi tàn, ông là một Tướng quân chân chính, ca ca duy nhất của nàng vì bảo vệ phụ thân phá vòng vây, thân trúng mười mấy đao, thủ cấp cùng với phụ thân bị quân địch treo trên tường thành, thi thể bị tàn phá đến nay vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Phụ tử Việt tướng quân cả đời vì Diễm quốc chinh chiến tứ phương, khiến kẻ địch nghe danh đã khiếp sợ, cuối cùng lại rơi vào kết cuộc như vậy, đến chết họ vẫn không biết, tất cả đều do kẻ mà họ tận trung bày kế.
“Tai nạn” thật hoàn mỹ, mật thư phát binh của Tiêu Tề bị “gian tế của Mục Phong quốc” tráo đổi, viện binh chậm chạp không đến, khiến một nhánh quân trung thành nhất tinh nhuệ nhất của Việt gia quân toàn bộ bị tiêu diệt! Trong đó có những người thân thuộc nhất của nàng, có Văn Nhân đại ca đích thân dạy nàng chưởng pháp, có Tiểu Đinh thích trêu chọc nàng, có Lực thúc giọng nói sang sảng…
Sau đó Tiêu Tề đưa quân đi báo thù đến gần nơi này, đặc biệt đưa nàng đến bái tế, những lời an ủi dịu dàng trong đau đớn kia thì ra chỉ để thu phục lòng của Việt quân.
Gió lạnh gào thét, cỏ dại mọc đến ngang lưng nhấp nhô trong gió như những ngọn sóng. Nhạn Sơ dừng bước, cúi người nhặt một miếng đất.
Không có nước mắt, nước mắt đã cạn hết từ lâu.
Làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể từ bỏ? Hại chết người thân của nàng, cướp đi tất cả của họ rồi ngang nhiên hưởng thụ vinh hoa phú quý? Nằm mơ! Bọn họ nằm mơ!
Tay dùng sức, mảnh đất lập tức rã ra, bị gió thổi bay đi, Nhạn Sơ ôm đầu ngồi xuống.
Nàng thật là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức tưởng nam nhân đó là tất cả của nàng! Ngu xuẩn đến mức tin những lời nói dối hắn bịa ra mỗi đêm không về, ngu xuẩn đến mức tưởng hắn đối với nàng sẽ có chút tình cảm! Ngu xuẩn đến mức mất đi người thân vẫn còn tin tưởng hắn! Vạt áo lam nhạt đập vào tầm mắt, lộ ra đôi giày trắng bên trong.
“Việt Tịch Lạc sẽ không khóc.”
Nhạn Sơ hoang mang ngẩng mặt, sắc chiều mông lung, nhìn không rõ gương mặt hắn.
“Nàng sẽ được như ý.”
Giọng nói đến từ đỉnh đầu, giống như đang phán xét, khiến tim nàng bỗng như rơi xuống, rất chân thực, khiến sự sợ hãi đối với hắn thường ngày đều tan biến hết.
Nhạn Sơ đứng dậy: “Vâng, sẽ được.”
Nàng phải kéo kẻ đứng sau giật dây hại chết phụ thân và huynh trưởng nàng xuống khỏi bảo tọa, khiến hắn không được chết yên! Tiêu Tề không phải một lòng muốn trùng chấn Vân Trạch tộc sao, nàng bắt hắn phải chính mắt nhìn thấy Vân Trạch tộc suy vong!
Trời hoàn toàn sập tối, một đống lửa nhanh chóng được nhóm lên, mùa thu rất thích hợp để săn bắn, rất nhanh Nhạn Sơ đã săn được hai con gà rừng trở về, gọn gàng vặt lông lột da đem nướng trên đống lửa.
Tây Linh quân nhìn nàng làm xong mọi việc rồi mới nói: “Học được những chuyện này từ lúc nào vậy?”
Nhạn Sơ cẩn thận lật miếng thịt gà rừng trong tay, tùy tiện nói: “Năm xưa tôi chỉ thích luyện đao pháp, phụ thân và đại ca cũng rất dung túng, cơm nước đều dâng tận miệng, mãi đến sau khi gặp Tiêu Tề mới vội vàng học nấu nướng lo liệu việc nhà.”
Nàng khẽ cúi đầu: “Lúc đó trong lòng tôi toàn bộ đều là hắn, muốn chính tay làm những món hắn thích ăn, muốn sinh con đẻ cái cho hắn… Hắn thích cái gì thì tôi sẽ làm cái đó.”
Ánh lửa thoạt sáng thoạt tối, thần sắc trên mặt Tây Linh quân khó phân.
Nhạn Sơ nói: “Thời niên thiếu hồ đồ, để Tây Linh quân chê cười rồi.”
Tây Linh quân đáp: “Sự báo thù máu lạnh có thể giải trừ được hận của nàng không?”
Nhạn Sơ nghe vậy ngẩn ra, nhưng lập tức lạnh lùng phẫn nộ: “Báo mối thù nên báo thì trong mắt Tây Linh quân là máu lạnh, vậy dùng tính mạng cả nhà thê tử để đổi lấy tiền đồ, vụng trộm với nữ nhân khác bên ngoài, vứt bỏ tính mạng thê tử, đó được coi là gì?”
Tây Linh quân nói: “Thê tử?”
Xưng hô này người khác nghe thì không có gì, nhưng nữ nhân đều rất nhạy cảm, lúc này hắn cố ý cường điệu, Nhạn Sơ nghe chỉ cảm thấy lời hắn muốn ám chỉ gì đó, một trượng phu chưa từng có được, đối với một nữ nhân thì đây chính là sự mỉa mai lớn nhất, Nhạn Sơ lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nhưng lại không tiện phát tác.
Tây Linh quân nhắc nhở: “Có thể ăn rồi.”
Mùi thịt thơm nồng nàn tỏa ra, lúc này Nhạn Sơ mới phát hiện con gà đã chín, thấy hắn đưa tay ra hiệu, nàng ngập ngừng đưa sang.
Tây Linh quân chỉ nếm thử một chút rồi vứt đi, vẫn bộ dạng không nhuốm bụi trần: “Tiêu Tề chọn Tần Xuyên Lưu Vũ đúng là sáng suốt.”
Lại bị chế nhạo, Nhạn Sơ bực mình: “Hắn vì Việt quân mà cưới tôi cũng đành, nhưng tôi vẫn là Vương phi của hắn, Tần Xuyên Lưu Vũ có đắc sủng đi nữa thì sao chứ, tôi chưa từng coi cô ta ra gì, Tần Xuyên Lưu Lâm chết rồi, chẳng phải hắn vẫn bảo vệ tôi đó sao?”
Tây Linh quân nói: “Tự tổn thương mình để đổi sự áy náy?”
Nhạn Sơ đáp: “Vậy thì sao? Chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay thì hắn vẫn sẽ nghe tôi hết thôi, chỉ cần tôi muốn thì con của tôi chính là Thế tử tương lai.”
Tây Linh quân “Ồ”: “Nàng có thể ngoắc ngoắc ngón tay nữa đi, nói không chừng ta cũng sẽ nghe nàng hết đó.”
Nhạn Sơ tức giận nhìn hắn.
Tây Linh quân nói: “Không tiến bộ.”
Đối diện với ánh mắt của hắn, Nhạn Sơ biết hắn cố ý, nàng không nhịn được cười lạnh: “Tôi báo thù của tôi, liên quan gì đến Tây Linh quân?”
Bốn phía rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Đương nhiên là có liên quan đến ta.”
Giọng điệu lạnh lùng như mang theo gió tuyết, hơi mang nộ ý. Nhạn Sơ lập tức sực tỉnh, biết hắn thật sự tức giận, nhưng nhớ lại những lời lúc nãy cũng không thấy có gì quá đáng, nếu có quá đáng thì là hắn mới đúng, không biết rốt cuộc đã chạm vào vảy ngược của hắn chỗ nào.
Nhạn Sơ tuy cảm thấy ảo não, nhưng nghĩ đến việc hắn khinh khi mình trước, nàng lập tức cúi mặt, giọng điệu cứng rắn nói: “Tây Linh quân có ơn với tôi, lúc nào tôi cũng ghi nhớ trong lòng, nhưng giữa chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch, lấy được thứ mình muốn, Tây Linh quân hà tất quan tâm tôi là người thế nào?”
Nói xong nàng tùy tiện đổi tư thế nhắm mắt lại.
Giữa thu thời tiết nặng hơi sương, không biết qua bao lâu, ánh sáng của đốm lửa dần tối đi, sự ấm áp cuối cùng cũng đang dần tan biến, trong rừng núi hàn khí bức người, trường bào lam nhạt và mái tóc đen dài dường như cũng bị sương làm ướt nên càng trở nên nặng nề.
Bốn phía không chút động tĩnh, người đối diện đã ngủ say.
Y phục ma sát phát ra tiếng động nhẹ, Tây Linh quân chậm rãi bước đến trước mặt nàng.
Người đã ngủ say dựa vào gốc cây, đầu khẽ gục xuống, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ lúc nhanh lúc chậm không đồng đều, chắc là do cơ thể hư nhược.
Tây Linh quân nhìn nàng hồi lâu, lòng bàn tay trong áo lóe lên ánh sáng xanh, trong đôi mắt lạnh lùng, nộ hỏa giao thoa với sát cơ vô tình, hắn đưa tay trái lên, hướng về phía đỉnh đầu nàng từ từ vỗ xuống.
Hàng mi dài rậm rạp thấm hơi sương, vô cùng yếu đuối đáng thương, nàng của lúc này dễ dàng mất đi sự cảnh giác thường ngày, thân trọng hiểm cảnh nhưng không hề phát giác.
“Phụng Kỳ, ta bắt được một con gà rừng, chúng ta nướng nó ăn nhé.”
“Nàng biết làm à?”
“Không biết.”

“Thơm quá! Thì ra tay nghề của chàng giỏi như vậy! Sau này chàng nấu cơm nhé.” Nàng sai khiến hắn như chuyện đương nhiên.
“Vậy nàng làm gì?”
“Ta chẻ củi rửa chén.”
Nàng tin hắn là một ẩn sĩ bình thường, tin tất cả mọi thứ của hắn, hắn vì duy trì thế cờ mà quyết định buông tay, khiến nàng sinh hận, đến nỗi làm ra hành động điên cuồng, tàn nhẫn báo thù hắn, cũng vì vậy mà nhận lấy nộ khí và trừng phạt của hắn, cuối cùng nàng lựa chọn quên đi.
Lòng bàn tay cách đỉnh đầu nàng chưa đến ba tấc, sắp quyết định sống chết của nàng.
Bỗng nhiên hắn dời tay đi.
Chưởng phong băng hàn được giải phóng, quét qua đống lửa bên cạnh, sắc bén như dao, hoa lửa lập tức văng tung tóe, đống lửa gần như tắt lụi.
Cuối cùng hắn vẫn thu tay, quay người nhìn đống lửa tàn, thần sắc phức tạp.
Động tĩnh quá lớn, Nhạn Sơ bị đánh thức: “Tây Linh quân.”
Tây Linh quân “Ừ” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt đen phản chiếu ánh lửa yếu ớt, càng trở nên sâu thẳm, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc có gì.
Ngực đau âm ỉ, Nhạn Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, nhẹ giọng nói: “Lại sắp mưa rồi sao?”
Tây Linh quân nắm lấy tay nàng, một sức mạnh to lớn được cuồn cuộn truyền qua, bảo vệ tâm mạch đã bị tổn thương của nàng, khiến đau đớn do hàn khí phát tác dần dần giảm bớt.
Nhạn Sơ muốn rút tay lại: “Tôi…”
“Nguyên khí của nàng đã đại thương, không thích hợp dùng thuật Hỏa liệu nữa.”
Giọng nói dịu dàng giống như đang than thở, gần như khiến nàng quên đi nhục nhã và tức giận. Họ đã từng quen biết, nhưng là quan hệ gì đây? Việt Tịch Lạc sao có thể quen được nhân vật đỉnh đỉnh đại danh này? Tìm không được kí ức bị tàn khuyết, không nhìn rõ bộ mặt của hắn, ẩn giả, Hoàng giả, trong sự ôn hòa ẩn chứa sự lạnh lùng, cứu nàng, uy hiếp nàng, chiếm thân thể của nàng, giống như đang trừng phạt, đang báo thù, nhưng lại giống như đang quan tâm, thật thật giả giả, cái gì là thật cái gì là giả thật khó phân biện.
Nhạn Sơ cũng đang nghĩ rốt cuộc là câu nào đã chọc giận hắn, nàng cân nhắc rồi nói: “Bất luận là Tiêu Tề hay Nguyên quân, Nhạn Sơ đều không dám có ý khác.”
Tây Linh quân đáp: “Nàng tưởng ta để tâm sao?”
Tay Nhạn Sơ run lên, nàng miễn cưỡng nhếch miệng: “Tây Linh quân có thân phận bực nào, đương nhiên là…”
“Đương nhiên là để tâm.” Hắn ngắt lời nàng, “Ta không thích nữ nhân của mình có quan hệ với kẻ khác, bất luận nữ nhân đó đã làm gì, là người thế nào.”
Nàng làm đúng hay sai chỉ có hắn mới quyết định được.
Nhạn Sơ hiểu ý của hắn, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại sản sinh vô số tư vị, nàng và hắn vốn có một giao dịch đáng xấu hổ, trên thực tế không được coi là nữ nhân của hắn, nhưng hắn nói ra nàng cũng không dám phản đối.
Hai người đi thêm mấy ngày nữa thì đến rìa Phong Hỏa trạch, Nhạn Sơ đã xác định Tiêu Tề chưa từng phái người truy tìm hành tung của mình, nàng và Tây Linh quân đồng hành vốn là để che giấu hành tung, nào ngờ đến cuối cùng lại không hề cần thiết, lần hiến thân giao dịch trước đó càng trở nên mỉa mai. Nhớ lại lần giao dịch trước thật ra cũng là mắc lừa, Nhạn Sơ nghi ngờ rằng Tây Linh quân đã sớm liệu được kết quả này, hắn dường như đã quen nhìn thấy nàng làm trò cười, Nhạn Sơ không nhịn được mà để ý quan sát, nhưng trên gương mặt anh tuấn kia lại không để lộ chút dấu vết nên nàng chỉ đành bỏ qua.
Phong Hỏa trạch gần Mục Phong quốc, Diễm mạch phát ra từ đây, bên trong có thể thấy được từng đốm từng đốm ác hỏa thiêu đốt, hơn nữa lại chịu ảnh hưởng của Phong mạch gần đó, khiến cho sức lửa càng mạnh, càng hung hiểm.
Đã đến đích, Nhạn Sơ bái biệt Tây Linh quân, khách sáo đa tạ.
Tây Linh quân gật đầu: “Cẩn thận.”
Đại thù chưa báo, Nhạn Sơ đương nhiên không làm những chuyện mình không chắc chắn nữa, nghĩ mình vốn thuộc thể chất Diễm quốc chính tông, lại thêm trên ngọc bội của Nam vương tặng có Hỏa linh khí, chắc chuyện hộ thể không có vấn đề gì, ngược lại thì hắn xuất thân từ Băng quốc, thuộc tính tương khắc với nơi này, Diễm mạch phát ra sức mạnh vô cùng to lớn, cho dù đạo pháp có cao cũng không thích hợp mạo hiểm, chỉ là không biết rốt cuộc hắn muốn làm chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Nhạn Sơ cố ý dừng lại trong chốc lát, thấy hắn vẫn không có biểu hiện gì, lại không tiện hỏi nhiều, nàng đánh quay người bước nhanh về phía Phong Hỏa trạch, một lúc sau đã biến mất trong mây khói.
Tây Linh quân vẫn đứng yên tại chỗ, đột nhiên lên tiếng: “Nguyên quân còn định tiếp tục đi theo?”
“Có thể phát hiện ra ta, tu vi của ngươi đích thực không tệ.” Một bóng người màu đen quả nhiên đi ra từ sau gốc cây, hàng mi dài che mất đôi mắt, lộ ra ánh sáng tà mị, quả nhiên là Tiêu Viêm.
Tây Linh quân nói: “Tu vi của ta sẽ tăng tiến, còn ngươi chỉ có thể dậm chân tại chỗ, kém ta xa lắm.”
“Tự tin của ngươi khiến ta phải cảm thán.” Tiêu Viêm nhìn hướng Nhạn Sơ đi, kỳ quái hỏi: “Ngươi muốn lợi dụng cô ấy làm gì?”
“Hứng thú của ngươi đối với nàng nhiều quá rồi đó.”
“Liên quan gì đến ngươi sao?”
“Thu lại hứng thú, trân trọng thời gian tự do mà ngươi đang có, đây là khuyến cáo cuối cùng của ta.”
Giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, trong chốc lát, lam bào biến mất.
“Giấu sát khí thật là giỏi… Muốn giết ta sao? Ngươi chưa hẳn nắm chắc phần thắng đâu.” Tiêu Viêm sờ trán, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là bộ dạng khó hiểu, hắn nhìn Phong Hỏa trạch ngập ngừng hồi lâu rồi cuối cùng xoay người lướt đi.
Thư phòng Định vương phủ trong Kinh thành, Tiêu Tề và mấy Phó tướng đang thương nghị, bỗng một thị vệ vội vã bước vào, cúi người thấp giọng nói mấy câu bên tai Tiêu Tề.
Theo ám vệ hồi báo, chỗ mấy vị Tướng quân chưa thấy có gì dị thường, như vậy thì nàng đã đi đâu? Lẽ nào thật sự không phải là nàng tự rời đi? Nếu có thế lực khác nhúng tay vào thì hoàn cảnh của nàng sẽ rất nguy hiểm.
Không thấy thi thể, xem chừng vẫn còn khả năng sống sót. Tiêu Tề thầm an ủi mình, bắt đầu hối hận vì trước đó đã không tăng cường lục soát ở các quan ải, sợ nhất là truy đuổi quá gấp, nàng vốn đang bị thương, không biết lại làm ra những chuyện nguy hiểm gì để trốn tránh nữa đây, sớm biết kết quả như vậy thì nên phái người đến các quan ải mới phải.
Trước mắt không còn cách nào, hắn chỉ đành ra lệnh: “Tăng cường tra xét, có tin gì thì lập tức hồi báo ngay.”
Đầm lầy ẩm nóng, mặt đất trông có vẻ cứng cáp nhưng cứ một lúc lại nổi bong bóng ùng ục, bốc lên khói xanh, không trung mây khói dày đặc, ở gần mặt đất thì lại nhạt hơn, Nhạn Sơ không muốn tiêu hao quá nhiều nội công, nàng lấy khăn tay đã chuẩn bị từ trước, đổ một ít nước lên rồi che miệng và mũi, dùng gậy gỗ chống lên đất để dò đường, nàng chậm rãi chống gậy gỗ tiến về phía trước, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.
Trời nhanh chóng sập tối, Nhạn Sơ tìm được một gò đất cứng cáp dừng lại nghỉ ngơi.
Không cần đốt lửa, bốn phía có ánh lửa quanh năm không tắt, đêm ở Phong Hỏa trạch không lạnh mà còn vô cùng nóng bức, nhiệt độ rất cao, nếu không có võ công và Vương bội bảo vệ thì cho dù là thể chất Diễm quốc cũng bỏ mạng từ lâu.
Nhạn Sơ lau mồ hôi lăn dài trên trán, ngồi xuống tùy tiện ăn chút lương khô, lại nhìn nước trong bình chỉ còn lại chưa tới ba phần, bất giác thầm lo lắng. Theo Tiêu Viêm nói, cây Tử chi đó chắc là ở chỗ này, nhưng nàng đã tìm hết hai ngày rồi, phàm là những chỗ giống với miêu tả của hắn nàng đều đã tìm qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tử chi, xem ra lần này thật phí công một chuyến rồi.
Nghĩ đến đây, Nhạn Sơ vô thức ngước lên nhìn chỗ xa xa của đầm lầy.
Đi tới nữa chính là vùng đất trung tâm của đầm lầy, Hỏa độc hoành hành, đó mới là chỗ nguy hiểm nhất, gần như chưa từng có ai tiến vào.
Lời Tiêu Viêm chưa chắc đáng tin, nhưng Tử chi thích nơi nóng bức, xem ra Phong Hỏa trạch cũng là nơi phù hợp với điều kiện nhất, không dễ gì mới thoát thân đi tìm, trở về như vậy thật không cam lòng, huống hồ có Vương bội trong tay, Hỏa linh khí trên đó tạm thời có thể áp chế Hỏa độc, an toàn rút lui chắc không có vấn đề gì, so với việc trở về tay không thì chi bằng mạo hiểm một phen.
Sau khi Nhạn Sơ hạ quyết tâm bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, đến canh Năm*, nàng đã dưỡng thần đủ, đứng dậy lên đường.
*Khoảng 9 giờ sáng
Không ngoài dự liệu, đi về phía trước chưa đến nửa canh giờ thì bùn đất dưới chân toàn bộ đều có màu đỏ, gậy dò đường chạm vào bùn đất màu đỏ kia thì lập tức bị đốt cháy đen.
Sức mạnh của thiên nhiên thật vượt xa sức người, trong không khí hơi nóng hầm hập, nóng đến mức da thịt đau âm ỉ, cảm giác nghẹt thở ngày càng nghiêm trọng, Vương bội cảm nhận được Hỏa độc xâm nhập, bắt đầu phát nóng, Nhạn Sơ truyền nội lực vào nó, Hỏa linh khí lập tức tỏa ra, đối kháng với Hỏa độc, Nhạn Sơ cảm thấy ngực nhẹ đi, hơi thở thông suốt, đau đớn giảm đi không ít.
Nhưng nội lực tiêu hao rất nhanh, Nhạn Sơ cảm thấy lực bất tòng tâm, trong đầm lầy nguy cơ trùng trùng, chỉ cần đi sai một bước, rất có khả năng sẽ bước vào tử lộ, vì vậy cho dù nàng có nóng lòng cũng không dám tăng tốc quá mức.
Hai ba canh giờ vẫn không có phát hiện, cuối cùng trong lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, dự tính rút lui, trong mây khói phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đó là một tảng đá cao bằng nửa người, tầng tầng chồng lên nhau như tháp.
Theo Tiêu Viêm nói thì cây Tử chi đó mọc sau một tòa thạch tháp nhỏ, lẽ nào chính là chỗ này?
Nhạn Sơ gần như không suy nghĩ, lập tức phi thân nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp trên hòn đá.
Quả nhiên sau thạch tháp mọc ra một cây Linh chi, lá tròn tròn phản chiếu ánh lửa, tỏa ra quầng sáng màu tím nhạt.
Trong lúc vui mừng, nàng nảy sinh nghi vấn.
Tìm được Tử chi có thể thấy Tiêu Viêm không nói dối, nhưng theo hắn nói thì tòa thạch tháp này phải ở bên ngoài mới đúng, lúc này sao lại xuất hiện trong này? Cũng may nàng đã chuẩn bị toàn vẹn, mượn trước Vương bội của Nam vương, nếu không làm sao có thể tiến vào?
Nhạn Sơ không dám dừng lại lâu, tức tốc dùng trâm cẩn thận đào cả gốc lẫn cành của cây Tử chi, dùng khăn tay bọc lại.
Thôi vậy, tính tình Tiêu Viêm không thể nào đoán được, có lẽ đây lại là một trò đùa ác ý của hắn, cũng có thể đã quá nhiều năm nên hắn nhớ lầm, tóm lại tìm được là tốt rồi.
Lấy được Tử chi, Nhạn Sơ không hề do dự mà quay người định trở về, nào ngờ lúc này trên đỉnh đầu bỗng có một ngọn gió mạnh thổi đến, trong tiếng nứt vỡ, ác hỏa xung quanh bỗng bùng cao thêm vài xích! Trong ánh lửa hung dữ, Hỏa độc màu xanh bị cuốn vào ngọn gió mạnh, xoay tròn trong không trung, giống như một con rồng xanh đang giương nanh múa vuốt, chuẩn bị nhào đến bất cứ lúc nào.
Cũng vào lúc này, Vương bội “bùm” một tiếng, vỡ ra thành từng mảnh vụn!
Biến hóa bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp, Nhạn Sơ kinh hãi, lập tức hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, nơi này gần Mục Phong quốc, gần đây chắc có Phong mạch, chắc là Phong mạch chịu ảnh hưởng của ngoại lực nên bùng phát, thế gió trợ sức lửa nên mới xảy ra tai nạn này.
Đang yên đang lành lại đụng phải tai họa trăm năm khó gặp này, Nhạn Sơ thầm than xui xẻo, thấy Vương bội bị hủy, khói độc tấn công, biết tình hình nguy hiểm vạn phần, đâu còn để tâm đến việc phía trước có đầm lầy hay không, nàng vội vận dụng nội lực toàn thân để ép khói độc, đồng thời gắng sức phi thân nhảy lên, thân thể nhẹ như chim yến tránh được Độc long, tìm cơ hội chui ra từ khe hở của ngọn lửa.
Ác hỏa sau lưng như truy binh, ào đến như dời núi lấp biển!
Nhạn Sơ dùng hết chân khí, thân hình bắt đầu rơi xuống. Độc long ép sát khiến nàng nghẹt thở, phần lưng đã bị nhiệt độ cao làm bỏng nên đau rát, dưới chân lại là đầm lầy màu đỏ, ùng ục bốc lên bong bóng và khói xanh. Gặp phải Phong mạch bị vỡ, thật là người tính không bằng trời tính, nghĩ rằng hôm nay phải chôn thân nơi này, Nhạn Sơ thấy sởn gai ốc, đại thù chưa báo, nàng vạn lần không thể chết! Ông trời thật đáng hận quá.
Phẫn hận khó chịu, Nhạn Sơ ói ra một ngụm máu!
Vào lúc nguy cấp này, một sức mạnh bỗng từ trên trời giáng xuống, kéo nàng ra khỏi đầm lầy!
Chưa kịp hoàn hồn, Nhạn Sơ vô thức ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy một chiếc cằm với đường nét dịu dàng và đôi môi mỏng không chút huyết sắc.
Tay áo phất qua, hơi nóng trong không khí lập tức bị đẩy lùi, hàn ý xuyên thấu tận xương tủy. Thuật Băng giải thượng cổ, ngưng nước thành băng, bùn đất lập tức bị đông cứng lại, đầm lầy trăm trượng đều biến thành băng.
Trong không trung hoa tuyết lất phất bay, từng phiến từng phiến như những lưỡi dao mỏng, chặn lại Hỏa độc hình rồng, trong chốc lát, Độc long bị băng tuyết phong lại, đứng sững giữa không trung, trở thành một con rồng băng.
Hàn khí quen thuộc cứa vào vết thương cũ, ngực Nhạn Sơ đau đớn như bị kiếm nhọn đâm vào, nàng không chịu được nữa, gập người ói máu không ngừng.
Tây Linh quân thấy vậy vội rút lại thuật pháp dìu lấy nàng.
Thế giới băng tuyết xung quanh lập tức sụp đổ, ác hỏa dưới đất lại xoáy lên không trung, Độc long như được cởi trói, lại trở nên sinh động, theo thế gió bổ nhào về phía hai người.
Nhạn Sơ kinh hoàng thất sắc, vô thức đẩy hắn: “Đi mau!”
Mũi chân điểm lên mặt đất, trong tiếng nổ ầm ĩ, bùn đất nóng bỏng bay tứ tung, mặt đất bị đông lại cứng như đá, xếp thành trận pháp.
Chỉ trong chớp mắt, Tây Linh quân giữ lấy eo nàng, mượn sức của trận pháp để rút đất dịch chuyển.
Cảnh vật phía trước nhanh chóng biến đổi, ngu ngơ không biết phải đi hướng nào, Nhạn Sơ chỉ đành ôm chặt lấy hắn không rời, thời gian chừng một chén trà qua đi, đỉnh đầu có ánh sáng chiếu rọi, hai người đã đứng ngoài Phong Hỏa trạch, dưới chân là thảm cỏ, hai bên là mấy gốc cây.
Lần này kinh sợ không nhỏ, sắc mặt Nhạn Sơ hơi tái đi, nàng vội sờ vào trong ngực, phát hiện Tử chi vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Tây Linh quân có thể mặc kệ tôi.”
Tây Linh quân nói: “Ừ, ta cũng từng thử rồi.”
Nhạn Sơ không biết nên nói gì, trong lúc nguy cấp như vậy, không ai lại khinh suất mạo hiểm cứu người, nhưng cuối cùng hắn vẫn ra tay, thời gian trùng hợp đến mức không tưởng, chắc chắn hắn vẫn luôn đi theo nàng, thể chất Băng quốc vốn tương khắc với nơi này, Phong Hỏa trạch là nơi hắn không nên vào nhất.
“Vừa rồi Tây Linh quân dùng…”
“Thuật Băng giải.”
Nghe được đáp án rõ ràng, Nhạn Sơ không nhịn được mà đưa tay sờ lên ngực, ngập ngừng không lên tiếng. Phát giác khoảng cách giữa hai người quá gần, nàng vội vàng lui ra, thấy hắn vẫn dìu mình không buông, đôi mày khẽ nhíu, gương mặt tái xanh thoáng hiện khí xanh đen, cách một lớp áo nhưng bàn tay đó cũng nóng đến kinh người.
Bỗng nghĩ ra điều gì, Nhạn Sơ quay ngược lại nắm lấy cổ tay hắn: “Ngài… trúng Hỏa độc rồi?”
Tây Linh quân nhìn tay nàng.
Nhạn Sơ ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ một lúc, khi bình tĩnh lại rồi nàng buông tay nói: “Tây Linh quân cứ tự cho là đúng ban ơn cho tôi như vậy, thật hơi khó lý giải.”
Tây Linh quân nói: “Không phải ban ơn, là cho nàng biết giá trị giao dịch với ta.”
Nhắc đến giao dịch, Nhạn Sơ lại cứng họng đỏ bừng mặt.
Tây Linh quân nhẹ thu ngón tay, khẽ nhắm mắt vận hành chân khí toàn thân, trong chốc lát khí xanh trên mặt đã biến mất, thân nhiệt trở lại bình thường.
“Chậm trễ mấy ngày, nên theo ta về nuôi hoa rồi.”
“Dạ.” Nhạn Sơ cụp mắt đáp, vịn tay hắn từ từ bước đi.
Rate this:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.