Lần này tránh kịp nên không bị thương vào chỗ yếu hại, Nhạn Sơ không dùng thuật Hỏa liệu, để đại phu bắt mạch chẩn trị, cuối cùng Thái y mặt đầy tiếc nuối lui ra nói chuyện với Tiêu Tề cả buổi, để lại vài tờ đơn thuốc rồi rời đi, Nhạn Sơ cũng không gượng được nữa nên thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc thì đã vào đêm, Tiêu Tề âm thầm ngồi bên giường, sắc mặt vô cùng kém, thấy nàng tỉnh lại hắn muốn đưa tay ôm lấy, nhưng lại sợ đụng vào vết thương nên chỉ đành nắm chặt lấy bàn tay gầy ốm xanh xao, không nói lời nào.
Hồng Diệp cẩn thận dâng thuốc nóng lên, Tiêu Tề đưa tay, Hồng Diệp hiểu ý vội đưa thuốc cho hắn.
Nhạn Sơ để mặc hắn đút thuốc, uống xong mới hỏi: “Thế nào rồi?”
Tiêu Tề đưa chén thuốc lại cho Hồng Diệp rồi nói: “Nàng dưỡng thương đi, mấy ngày nữa là sẽ không sao.”
Thái y của Thái y viện đương nhiên là không bằng Vĩnh hằng chi gian, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, Nhạn Sơ cũng không chỉ rõ: Tôi muốn dọn ra ngoài.”
Sức lực trên tay lập tức mạnh thêm, Tiêu Tề nói: “Lưu Vũ chỉ là nghe tin xấu của Tần Xuyên tướng quân, nhất thời hồ đồ, ngày mai ta sẽ vào cung xin Bệ hạ khôi phục thân phận của nàng.”
“Ngài đừng vội, tôi đâu có nói gì.” Nhạn Sơ ngăn cản hắn, “Tôi lo ngài khó xử thôi.”
“Bất luận nàng đang nghĩ gì.” Tiêu Tề buông tay nàng ra lạnh lùng nói, “Bây giờ nàng vẫn là thê tử của Vân Trạch Tiêu Tề ta, đi hay ở không do nàng quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tro-ve/1271532/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.