Sáng sớm hôm sau, ánh tuyết chói chang bên ngoài, trong lều ấm áp như xuân, khi ta tỉnh dậy, Tiêu Trì đang nhìn ta chằm chằm.
Hắn cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi, thấy ta mở mắt, liền mỉm cười cúi người xuống.
Ta có chút sợ hãi, co rúm người lại trong áo choàng của hắn, giọng nói run rẩy: "Chàng... chàng..." Đừng tới đây!
Giọng ta đã khàn đặc.
Tiêu Trì ôm chặt ta, không biết học được ở đâu một rổ lời đường mật.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, ta cùng Tiêu Trì trở về doanh trại chính.
Các phó tướng thấy chủ soái bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian Tiêu Trì biến mất, hắn đã bí mật cho người điều tra trong quân doanh, mục đích chính là tìm ra nội gián.
Lần này trở về, Tiêu Trì không vạch trần nội gián, mà cố ý tung ra chiến lược giả.
Như hai chúng ta đã đoán, nội gián quả nhiên đã đến doanh trại địch để truyền tin tình báo.
Vì vậy, khi Đại Ung và Bắc Tề giao chiến lần nữa, Tiêu Trì đã dùng số lượng binh lực ít nhất, một lần tiêu diệt gần hai mươi vạn quân Bắc Tề.
Có thể nói là đại thắng.
Cũng là trận chiến vẻ vang nhất trong lịch sử Đại Ung.
Tiêu Trì khao thưởng ba quân, sau khi trời tối, hắn vào lều, tự mình tắm rửa xong, mới đến gần ta.
Ta đang xem địa chí của Bắc Tề, chỉ vào mấy khu mỏ của Bắc Tề, nói: "Phu quân, thành trì này có thể chiếm lấy, dùng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tran-van-kieu/3743750/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.