Ta quay người lại, nhìn về phía Tiêu Trì.
Mấy ngày không gặp, hắn rõ ràng gầy đi một chút, trong mắt ẩn hiện tia máu.
Nhưng khác biệt là, giữa hai hàng lông mày hắn như đã kiên định một niềm tin nào đó.
Ta hiểu, hắn đã hạ quyết tâm rồi.
Ta gọi: "Phu quân, chàng đã về rồi!"
Tiêu Trì sải bước về phía ta, khách sáo chào hỏi huynh trưởng: "Đại cữu ca."
Huynh trưởng gãi đầu, cười ngượng nghịu hai tiếng.
Ba người cùng dùng bữa trưa, sau đó, huynh trưởng liền tìm cớ rời đi, bởi vì tâm trạng Tiêu Trì thật sự kỳ lạ.
Hắn không biểu lộ vui buồn, cười còn khó coi hơn khóc, cứ liên tục gắp thức ăn cho ta.
Ta bình tĩnh lại, hỏi: "Phu quân, chàng có sao không?"
Tiêu Trì nhìn ta một lúc, rồi buông đũa xuống, trực tiếp nắm tay ta, kéo ta vào phòng.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Trì thay đổi hẳn thái độ, ấn ta lên bàn làm việc trong thư phòng.
Hắn ngày thường trông rất đứng đắn, nhưng khi ở riêng lại càng thêm phóng túng.
Tiêu Trì cắn vành tai ta, khàn giọng cười khẽ: "Nàng nói ta tàn bạo vô tình, khiến nàng cả ngày sống trong lo sợ, hửm? Là tàn bạo như thế này sao?"
Ta: "..."
Hắn cố ý!
Được rồi, ta cũng chơi với hắn một chút.
Chẳng bao lâu sau, Bắc cảnh xảy ra chiến sự.
Lúc này, trong triều chỉ còn Tiêu Trì là võ tướng giỏi chinh chiến.
Vì vậy, Tiêu Trì chủ động xin ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-tran-van-kieu/3743748/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.